Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Mộng Viện vẫn ngồi ở đó, cô ta cho rằng sự yên lặng của ban đêm sẽ giúp mình bình tĩnh lại, nhưng tâm tình của cô ta biến thành càng lúc càng phiền loạn hơn, khiến cô ta cảm thấy kỳ quái là, từ sau cú điện thoại này, đầu óc của cô ta thủy chung hiện ra khuôn mặt của Trương Dương, cái khuôn mặt vô tâm vô phế đó.

Kiều Mộng Viện nhắm mắt lại, thở dài một hơi, đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì điện thoại của cô ta lại đổ chuông. Kiều Mộng Viện nhìn số, là Trương Dương gọi, Kiều Mộng Viện không lập tức bắt máy, đợi chuông kêu mấy lần mời nhấc: "Alo!"

"Cô sao vẫn chưa ngủ?"

Kiều Mộng Viện nói: "Ngủ rồi, anh nếu không đánh thức tôi thì tôi đã ngủ say rồi."

Trương Dương cười ha ha, nói: "Nói dối, cô rõ ràng là đang ngồi trên sân thượng!"

Kiều Mộng Viện ngây ra, cô ta đứng dậy nhìn xung quanh, trên con đường ở trước biệt thự không một bóng người, không hề thấy bóng dáng của Trương Dương: "Anh sao mà biết được?"

Trương Dương nói: "Tôi đoán!"

Kiều Mộng Viện vừa nhìn xung quanh vừa nói: "Anh đang ở đâu? Vì sao vẫn chưa ngủ?"

Trương Dương nói: "Mới mười giờ, không ngủ được! Cô hình như cũng không ngủ được!"

"Có liên quan tới anh à?"

Trương Dương cười nói: "Dẫu sao cũng không ngủ được, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo đi!"

Kiều Mộng Viện có chút kinh ngạc nói: "Bây giờ á?"

"Ừ, bây giờ!"

Kiều Mộng Viện nhìn thấy ở cửa lớn của khu nhà có ánh đèn nhấp nhánh vài cái, sau đó nghe thấy Trương Dương nói: "Tôi ở ngoài khu nhà, mặc ấm vào, đừng quên đi đôi giày thể thao mà tôi tặng, buổi tối lạnh lắm đấy."

Kiều Mộng Viện đang định uyển chuyển từ chối thì Trương Dương đã dập máy rồi, trong lòng cô ta rất do dự, đã mười giờ rồi, thực sự là quá muộn, nhưng cô ta nhận thức rõ rằng mình rất muốn đi, Kiều Mộng Viện cắn chặt môi, quyết tâm vẫn phải cự tuyệt Trương Dương, nhưng gọi điện thoại thì di động của đối phương luôn ở trong trạng thái tắt, không phải trùng hợp thế chứ! Hắn ta rốt cuộc là cố ý tắt máy hay là hết pin?

Trương Dương đợi ở ngoài cửa hai mươi phút mới thấy Kiều Mộng Viện mặc quần áo thể thao màu đen đi ra, chân quả nhiên là đi đôi giày thể thao mà hắn tặng. Trương đại quan nhân mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng và chỉnh tề.

Kiều Mộng Viện cũng cười, nhưng có chút bất mãn chất vấn: "Nửa đêm nửa hôm anh không ngủ, chạy tới đây làm gì?"

Trương Dương nói: "Lên xe đi!"

Kiều Mộng Viện nói: "Làm gì?"

Trương Dương nói: "Lên đi rồi nói!"

Kiều Mộng Viện cảnh giác nhìn hắn.

Trương Dương nói: "cô sợ tôi à? Sợ tôi có mưu đồ bất chính với cô ư?"

Kiều Mộng Viện khinh thường cười một tiếng, kéo cửa ra ngồi vào. Cô ta vừa chui vào thì Trương Dương đã khởi động máy phóng đi, Kiều Mộng Viện hô lên: "Ê! Anh rốt cuộc là muốn làm gì?"

Trương Dương cười ha ha, nói: "Hôm nay là mùng mấy?"

Kiều Mộng Viện nói: "Mười hai tháng mười! Sao?"

Trương Dương nói: "Tôi là hỏi lịch âm!"

Kiều Mộng Viện nghĩ một chút rồi mới nói: "Mùng tám tháng chín! Sao? Có gì đặc biệt à?"

Trương Dương nói: "Qua một tiếng bốn mươi phút nữa thì là gì?"

Kiều Mộng Viện nói: "Thì chính là ngày mai, mùng chín tháng chín... là tết trùng cửu!"

Trương Dương cười ha ha, nói: "Đúng rồi, là tết trùng cửu!"

Kiều Mộng Viện nói: "Tết trùng cửu thì sao?"

Trương Dương nói: "Trùng cửu thì leo núi, chuyện tốt như vậy tôi sao có thể hưởng một mình, chúng ta đi leo núi đi!"

Kiều Mộng Viện cắn môi, trong mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc: "Leo núi? Đi đâu leo núi?"

Trương Dương nói: "Đỉnh Thanh Vân, núi Thanh Đài!"

"Anh không phải là bị thần kinh chứ! Nửa đêm rồi!"

Trương Dương mỉm cười, nói: "Tôi vốn chính là một thằng điên mà!"

Kiều Mộng Viện thầm mắng Trương Dương bị bệnh thần kinh, nhưng nhắm mắt lại, dùng biểu hiện thực tế để chấp nhận lời mời của Trương Dương, cô ta từ nhỏ sống trong gia đình truyền thống, điều này tạo thành tính cách lý trí của cô ta, có thể nói mỗi một bước của Kiều Mộng Viện đều hoàn toàn tuân theo quy củ, cô ta ở trong mắt người nhà là hòn ngọc quý trên tay, còn ở trong mắt người ngoài thì là thiên chi kiêu nữ, nhưng cô ta trong tình cảm lại là một kẻ thất bại, một kẻ thất bại không hơn không kém.

Kiều Mộng Viện nhìn thấy di động ở Trương Dương đặt trên xe, cô ta cầm lên nhìn, di động quả nhiên là bị tắt, Kiều Mộng Viện có chút tức giận nhìn Trương Dương: "Vì sao lại muốn tắt máy?"

Trương Dương cười ha ha, nói: "Sợ cô cự tuyệt tôi, cho nên không cho cô cơ hội cự tuyệt."

Kiều Mộng Viện thực sự là bất lực rồi, Kiều Mộng Viện không hề chú ý thấy, khi cô ta leo lên xe pickup của Trương Dương, Hứa Gia Dũng đang ở trong góc tối nhìn họ, trong mắt cơ hồ là phun ra lửa.

Khóe miệng Trương Dương nở nụ cười hiểu ý, di động của hắn vừa mở, Đỗ Vũ Phong đã gọi vào, Đỗ Vũ Phong hét lên: "Tự đưng đi tắt điện thoại làm cái gì? Có đánh nhau với Hứa Gia Dũng không?"

Trương Dương cười nói: "Không!"

"Cậu thâm lắm, ở ngay trước mắt gã dẫn Kiều Mộng Viện đi, thằng ôn này chỉ sợ là phát điên mất!"

Trương Dương nói: "Tôi đang lái xe, cậu giúp tôi lưu ý là được!"

Gác điện thoại, Kiều Mộng Viện có chút kinh ngạc nhìn hắn: "Muộn vậy rồi mà còn có bạn tìm anh à?"

Trương Dương cười bảo: "Từ sau khi tiếp nhân công trình xây dựng sân bay mới, tôi mệt như một con lừa không ngừng kéo xe, thật sự là muốn mặc kệ không làm nữa."

Kiều Mộng Viện không khỏi bật cười, nói: "Anh á, là một tên quan mê, có đành không?"

Trương Dương nói: "Tôi không chỉ là quan mê, tôi còn là loại yêu giang sơn nhưng càng yêu mỹ nhân hơn!"

Kiều Mộng Viện nghe ra sự ám muội trong lời nói của hắn, chỉ coi như không nghe thấy gì, ngáp một cái, nói: "Tôi mệt rồi, chợp mắt một lát, đợi tới núi Thanh Đài thì gọi tôi dậy nhé!"

...

Hứa Gia Dũng mất hồn mất vía quay về chính phủ nhất chiêu, mở cửa phòng ra, nhìn thấy Phạm Tư Kỳ đang ngồi ở trên giường mỉm cười gọi điện thoại, Hứa Gia Dũng ngây ra nhìn cô ta.

Phạm Tư Kỳ bị ánh mắt của gã nhìn cho có chút dựng tóc gáy, gác điện thoại, cười nói: "Anh về rồi à?"

Hứa Gia Dũng mắt đầy tia máu nhìn chằm chằm vào Phạm Tư Kỳ: "Cô đang cười tôi đấy à?"

Phạm Tư Kỳ đứng dậy, nói: "Anh có phải là uống nhiều rồi không? Tôi pha cà phê cho anh nhé." Cô ta lúc đi qua người Hứa Gia Dũng, bị Hứa Gia Dũng nắm lấy cổ tay: "Cô vì sao lại muốn cười tôi? Tôi có phải là rất đáng cười không?"

Phạm Tư Kỳ tức giận nói: "Anh có bệnh à, tôi không cười với anh thì chẳng lẽ trừng mắt lên lườm anh à?"

Hứa Gia Dũng tát cho cô ta một cái, đánh cho Phạm Tư Kỳ ngã xuống thảm, còn chưa đợi Phạm Tư Kỳ từ dưới đất bò dậy, gã đã đá thêm một cước vào bụng dưới của Phạm Tư Kỳ, Phạm Tư Kỳ bị gã đá cho không bò dậy nổi, mặt mặt trắng bệch ra.

Hứa Gia Dũng nắm lấy tóc Phạm Tư Kỳ, hậm hực nói: "Nữ nhân, còn mẹ nó toàn là hạng lẳng lơ, không có con nào tốt cả!"

Phạm Tư Kỳ tức giận nhìn Hứa Gia Dũng, cô ta nghỉ một lúc mới thở hổn hển nói: "Hứa Gia Dũng, anh là một tên súc sinh, anh không đấu lại người ta, lấy tôi ra chút giận, anh có phải là nam nhân không?"

Hứa Gia Dũng nghiến răng nghiến lợi, nói: "Con mẹ nó, cô cũng coi mình là nam nhân, đáng tiếc là cô không thay đổi được sự thực, cô không coi mình là nữ nhân, nhưng cô lại không phải là nam nhân. Ha ha, đại gia khuê tú của danh môn vọng tộc, có muốn tôi phát tán những tấm ảnh kích tình đó không? Để mọi người nhìn xem mỹ nữ chủ tịch của Tinh Nguyệt rốt cuộc là hạng người gì? Hả?" Hứa Gia Dũng giật tóc Phạm Tư Kỳ.

Phạm Tư Kỳ cắn chặt môi, môi gần như là rách ra: "Hứa Gia Dũng, anh là một tên cầm thú không hơn không kém, anh không tính là nam nhân, anh không xứng là nam nhân!"

Hứa Gia Dũng trước mắt đột nhiên xuất hiện bóng hình của Kiều Mộng Viện, gã nhớ tới cảnh Kiều Mộng Viện ở trong văn phòng mắng gã, ánh mắt gã trở nên điên cuồng và đáng sợ, gã đẩy Phạm Tư Kỳ ngã xuống: "Con mẹ nó, con đĩ, tao sẽ cho mày xem tao có phải là nam nhân hay không, con mẹ nhà mày!" Gã điên cuồng xé quần áo của Phạm Tư Kỳ, Phạm Tư Kỳ vừa chửi gã vừa liều mạng giãy dụa. Nhưng sức lực của cô ta dẫu sao cũng không thể nào bằng được Hứa Gia Dũng, Phạm Tư Kỳ bỏ cuộc, cô ta nhìn Hứa Gia Dũng rồi phát ra tiếng cười khinh thường. Cơ thịt trên mặt Hứa Gia Dũng bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo, gã nắm lấy tóc Phạm Tư Kỳ tát cho cô ta một cái. Phạm Tư Kỳ thì cười càng sung sướng hơn, cô ta đầy vẻ trào phúng, nói: "Anh không phải là nam nhân, tôi cho dù là cho anh, anh cũng có bản sự đó ư?"

Hứa Gia Dũng cả người run rẩy, gã lảo đảo dứng dậy, Phạm Tư Kỳ nhìn thằng em lủng lẳng ở giữa hai chân gã, thở dài, nói: "Vì sao anh cứ muốn làm khó mình, chuyện rõ ràng không làm được vì sao lại cứ phải miễn cưỡng bản thân?"

Hứa Gia Dũng nhấc chân lên đám một cái vào bụng dưới của Phạm Tư Kỳ, đá cho Phạm Tư Kỳ gập người như con tôm, gã vừa cởi quần áo vừa bước vào nhà tắm, cứ vậy trần truồng đi vào, mở vòi tắm, để nước lạnh xối vào mặt, Hứa Gia Dũng cảm thấy khóe miệng mình mằn mặn, gã biết rằng đó là nước mắt của mình. Ở sâu trong lòng gã phát ra một tiếng hét 'Trương Dương, tao và mày thề không đội trời chung'

...

Kiều Mộng Viện không ngủ, nhưng cô ta thủy chung nhắm mắt lại, không phải là không muốn nói chuyện với Trương Dương, mà là không dám, cô ta sợ Trương Dương lại nói ra những lời ám muội gì đó. Loại bầu không khí này khiến cô ta cảm thấy bất an. Xe pickup dừng lại, Kiều Mộng Viện cảm thấy Trương Dương đang dựa sát vào mình, hô hấp nóng bỏng của hắn phun lên mặt cô ta, Kiều Mộng Viện đột nhiên mở choàng mắt, nhìn khuôn mặt của Trương Dương gần trong gang tấc: "Anh muốn làm gì?"

Trương Dương giả vờ như giật mình, nói: "Dọa chết người ta à, không phải cô bảo tôi gọi cô là gì?"

Kiều Mộng Viện ngồi thẳng dậy, sửa sang lại tóc, thấy đã là mười một giờ mười rồi. Trương Dương đẩy cửa xe nhảy xuống, Kiều Mộng Viện nhìn bên ngoài tối mịt, đẩy cửa xe xuống theo, thấy Trương Dương đang lấy túi leo núi ở cốp xe ra.

Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Nửa đêm nửa hôm anh muốn leo núi à, anh chắc chứ?"

Trương Dương cười nói: "yên tâm đi, trong núi không có hổ đâu, tối da chỉ có một ít ác lang thôi!"

Kiều Mộng Viện nói: "Dọa tôi à?"

Trương Dương khóa xe pickup kỹ càng, nhìn đồng hồ, còn bốn mươi lăm phút nữa, muốn trèo lên đỉnh Thanh Vân vào 0 giờ là không có khả năng. Nhìn thấy Trương Dương lấy một cây gậy ở trong xe ra, Trương Dương hiếu kỳ hỏi: "Cô mang cái này theo làm gì?"

Kiều Mộng Viện nói: "Đề phòng lang?"

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Ác lang hay là sắc lang?"

Kiều Mộng Viện không ngờ lại rất hứng trí hát: "Nếu là sài lang tới tới, nghênh đón nó chính là gậy gộc!"

Trương đại quan nhân lớn tiếng hát theo: "Đây là tổ quốc cường đại, là nơi ta lớn lên, trên mảnh đất ấm áp này, đâu đâu cũng là ánh mặt trời tươi sáng..." Thiên phú âm nhạc của Trương đại quan nhân rất bình thường, sau cùng đến đoạn cao thì ngân đến lạc cả giọng, xấu hổ ho khan một tiếng nói: "Âm cao quá, không lên nổi!"

Kiều Mộng Viện cười khúc khích, cô ta nói khẽ: "Anh cẩn thận không lại dụ sói tới đó!"

Buổi tối ở vùng núi so với thành thị thì lạnh hơn nhiều, hai người đi men theo con đường đá trờ lên lên dưới ánh trăng, trước tiên là thác Bôn Long, tiếng thác nước va vào đầm nước trong trời đêm có chút rúng động lòng người, giống như là tiếng rống của dã thú, lại giống như là sấm chớp trên không trung, Kiều Mộng Viện lúc ban đầu quả thật là có chút sợ hãi, nhưng đi ở bên cạnh Trương Dương, giẫm lên ánh trắng, dưới gió đêm mát lạnh, trong lòng cũng không khỏi nhẹ nhõm hơn.

Trương đại quan nhân có tình cảm đặc biệt với núi Thanh Đài, sĩ đồ của hắn bắt đầu từ núi Thanh Đài, chính là từ xã Hắc Sơn Tử mà hắn từng bước đi tới vị trí hiện tại, hắn thích cảm giác từng bước lên cao, quan trường so với leo núi thì thú vị hơn, tranh đấu trong đó khiến Trương Dương tìm thấy lạc thú vô hạn, đấu với người ta quả nhiên là vui vẻ vô cùng.

Trong trời đêm, tầng mây màu tối che lấp ánh trăng, ánh trăng rất nhanh liền giãy ra khỏi sự bao vây của tầng mây, lộ ra hình dáng sáng trong của mình, tầng mây bại trận dưới ánh trăng, bất lực tan ra tứ xứ, hoàn toàn trao lại trời đêm màu xanh thẳm cho ánh trăng, ánh trăng như nước, tận tình đổ xuống vùng sơn thủy này.

Sương mù mong mỏng dần dần bốc lên trong cây cỏ ở giữa núi, trên đường núi bóng cây đổ xuống, hoa ảnh mê ly, ánh trăng và sương mù hòa lại với nhau, bóng tối bồi bạn với hương hoa, một dạ khúc tự nhiên yên lặng ưu mỹ bao trùm lấy đôi nam nữ trẻ tuổi này lại.

Kiều Mộng Viện mê đắm trong ánh trăng, cô ta cước bộ nhẹ nhàng, chỉ sợ như đánh thức giấc mỹ mộng của núi Thanh Đài, bước lên một bước, sương mù tan đi, rất nhanh lại tụ lại, Kiều Mộng Viện lúc này giống như là tiên tử đi dạo trong mây.

Trương Dương lặng lẽ nhìn Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện ngẩng đầu lên, tựa hồ như có chút bất mãn với ánh mắt của hắn, nhưng khi gặp được nụ cười cởi mở như ánh trăng của Trương Dương, lại đột nhiên nuốt về những lời trách mắng.

Kiều Mộng Viện không cự tuyệt, cô ta cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra tối nay giống như là một giấc mộng vậy, cô ta ma xui quỷ khiến thế nào lại theo Trương Dương lên núi Thanh Đài, trùng cửu leo núi, cô nam quả nữ nửa đêm nửa hôm chạy lên đỉnh Thanh Vân làm cái gì, chẳng lẽ chỉ vì leo núi ư.

Trương Dương mở túi đeo sau lưng ra, hắn mỉm cười với Kiều Mộng Viện, từ bên trong lấy ra một chai rượu trắng, rồi lại như biểu diễn ảo thuật biến ra mấy món ăn, không ngờ còn có cả sáu con cua đã hấp: "Trên núi gió đêm lạnh lắm, cho cô hai lựa chọn, hoặc chúng ta làm ấm cho nhau, hoặc là uống rượu cho ấm, cô chọn cái nào?"

Kiều Mộng Viện mỉm cười cắn chặt môi, thằng ôn này đúng là vô sỉ, nhưng những lời vô sỉ từ miệng hắn nói ra lại rất khả ái, cô ta không thể nào tức giận được.

Trương Dương mở bình rượu ra đưa cho cô ta: "Uống tạm đi, sức khỏe của tôi rất tốt, không lo bị bệnh truyền nhiễm đâu!"

Kiều Mộng Viện nghe thấy câu này không khỏi nhớ tới chuyện lúc trước ở kinh thành hiểu lầm Trương Dương bị bệnh truyền nhiễm qua đường tình dục. Mặt cô ta có chút nóng lên, cầm lấy bình rượu uống một ngụm: "Ặc, rượu gì đấy, sao mà cay thế?"

Trương Dương cười nói: "Rượu nguyên thương của nhà máy rượu Giang Thành, được ủ bằng gạo tinh khiết, khẩu vị thuần chính, người khác có muốn uống cũng không được đâu." Hắn bẻ một cái đùi gà đưa cho Kiều Mộng Viện.

Kiều Mộng Viện cầm lấy cắn một miếng, bởi vì có cồn nên thân thể cảm thấy ấm áp hơn nhiều, nhưng một trận gió thổi tới, một chút ấm áp vừa mới có được của cô ta lại bị thổi đi sạch, không nhịn được lại rùng mình một cái.

Trương Dương nói: "Cô đợi chút!" Hắn từ trong túi lấy ra một cái lều, rất nhanh liền dùng đinh cố định lại, rồi treo một ngọn đèn lên nóc lều, Kiều Mộng Viện chui vào trong, nhìn Trương Dương mặt mày tươi cười, nói: "Anh xem ra đã chuẩn bị đầy đủ rồi."

Trương Dương nói: "Cô cứ yên tâm, quân tử không giở trò lúc tối, tôi tuy không phải là quân tử, nhưng tôi là một người thật thà."

Kiều Mộng Viện mặt đầy vẻ không tin.

Trương Dương đưa một con cua cho cô ta, nói: "Thịt cua vào tết trùng cửu béo lắm, sáu con đều là cua cái, mỗi con nặng hơn nửa cân, đồng hương Phong Trạch tặng cho tôi đấy, có đồ ngon tôi đương nhiên phải cùng thưởng thức với bạn bè rồi."

Kiều Mộng Viện bóc vỏ cua, ăn gạch cua rồi nói: "Nói đi! Vì sao lại đối với tôi tốt như vậy?"

Trương Dương nói: "Mộng Viện à, cô đọc sách nhiều hơn tôi, từng ra nước ngoài du học nên kiến thức cũng nhiều hơn tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy cố sống mệt mỏi hơn tôi."

Kiều Mộng Viện nói: "Nói rõ ra đi, đừng có úp úp mở mở."

Trương Dương nói: "Tôi nếu như đối với cô tốt hơn một chút, cô sẽ cảm thấy tôi có mục đích với cô, tôi nếu là không tốt với cô thì cô sẽ cảm thấy tôi mục trung vô nhân, nói không chừng lòng tự tôn cũng bị thương tổn."

Kiều Mộng Viện gắt: "Còn lâu! Tôi là loại người đó à?"

Trương Dương nói: "Cô ngoài miệng thì nói không quan tâm, nhưng trong lòng thì lại nghĩ 'một cô gái thanh xuân xinh đẹp, lại lắm tiền và hiền lành như mình sao lại không có ai quan tâm nhỉ?"

Kiều Mộng Viện bật cười, nói: "Tôi không tốt như anh nói đâu. Trương Dương à, tôi có nói với anh rằng anh có mục đích với tôi đâu? Nếu như tôi thực sự cho rằng là vậy, tôi căn bản sẽ không ra ngoài với anh, nửa đêm nửa hôm đi leo núi, anh cho rằng là đang chế tạo lãng mạn à? Nói cho anh biết, nếu như không có cái lều này, tôi sắp bị đóng băng mà chết rồi."

Trương Dương cười ha ha.

Kiều Mộng Viện gật lấy bình rượu trong tay hắn muốn một ngụm, lông mày không khỏi nhăn lại, mặt mày lộ vẻ đau khổ.

Trương Dương nói: "Cô rốt cuộc là uống rượu đau khổ hay là uống nước miếng của tôi mà đau khổ vậy?"

Kiều Mộng Viện đỏ mặt, gắt: "Anh lại nói linh tinh rồi, tôi đá anh từ trên đỉnh Thanh Vân xuống bây giờ đấy."

Trương Dương nói: "Cô không sợ tôi kéo cô xuống cùng, làm một đôi uyên ương đồng mệnh à?"

Ánh mắt của Kiều Mộng Viện vẫn rất tỉnh táo và lý trí, cô ta lắc đầu, nói: "Tôi biết anh mồm miệng tuy xấu, nhưng trong lòng thì lại rất thiện lương, đặc biệt là đối với con gái rất mềm lòng, có ủy khuất gì, anh thà tự mình gánh chịu chứ không muốn làm liên lụy người khác, anh nói xem có phải không?"

Trương Dương nhận lấy bình rượu trong tay cô ta, uống một ngụm, nói: "Hiểu tôi chỉ có Mộng Viện!"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi không hiểu anh, cũng không định hiểu anh, anh chính là một cái hố, có người là muốn nhảy vào trong, nhưng tôi thì không muốn tham gia náo nhiệt đâu."

Trương Dương cười bảo: "Nhảy đi, kỳ thực sớm muộn gì cũng phải nhảy, nhảy vào hố của ai cũng vậy cả, hai chúng ta ít nhiều cũng là người quen, là bạn bè, cô nếu nhảy xuống, tôi khẳng định sẽ đỡ, quyết không để cô ngã đâu."

Kiều Mộng Viện cắn một miếng đùi gà, lại đoạt lấy bình rượu trong tay Trương Dương: "Anh không cảm thấy tôi đã mình đầy thương tích rồi à, nhảy thêm một lần nữa thì cả mạng cũng không còn đâu."

Trương Dương nói: "Cô trước đây ngã là bởi vì mắt cô không tốt, không nhìn chuẩn địa hình đã nhảy, nhảy vào hố lửa nói sao cũng có thể cháy rực rỡ một lần, nhưng cô lại cắm đầu vào vũng bùn, chỉ có thể đầu rơi máu chảy, mặt mũi bầm dập thôi."

Kiều Mộng Viện bật cười khúc khích, cô ta lại uống một ngụm rượu trắng: "Trương Dương, đừng cho rằng tôi không nhìn rõ anh, anh muốn kéo tôi xuống cống."

Trương Dương nói: "Con người tôi kỳ thực rất rõ ràng, rất dễ nhìn thấu, ở trước mặt cô, tôi không bảo lưu gì cả, ngay cả quần sịp cũng không giữ lại."

Kiều Mộng Viện đã có chút ngà ngà say rồi, chỉ vào mũi Trương Dương, nói: "Anh nói ít thôi, tôi ghét nhất là anh cứ suốt ngày nói năng linh tinh, anh có biết anh nói những lời như vậy là không tôn trọng tôi không?"

Trương Dương lắc đầu, nói: "Tôi không cảm thấy vậy, tôi là tôn trọng cô nên mới nói vậy, ở trong mắt tôi cô chính là một thánh nữ, tôi cho dù là cởi truồng, cô cũng sẽ không dùng một chút ánh mắt sắc tình để nhìn tôi, cô quá thuần khiết, tôi ở trước mặt cô căn bản chỉ là một cái dấu!" Kiều Mộng Viện nói: "Anh là dấu hỏi hay là dấu chấm than? Lúc ban đầu tôi cảm thấy anh rất ngay thẳng, nhưng về sau lại phát hiện anh ẩn rất sâu, rất nhiều lúc, anh máu nóng xộc lên đầu chỉ là cố ý giả vờ, cố tình lưu lại ấn tượng lỗ mãng xung động cho người ta, kỳ thực anh là muốn ngụy trạng mình, che giấu âm mưu quỷ kế của mình, phải trốn dưới lớp ngụy trang này, anh mới tiện để chơi người khác."

Trương đại quan nhân trừng mắt lên, nói: "Cô nghĩ vậy về tôi à?"

Kiều Mộng Viện nói: "Nếu muốn người ta không biết thì trừ phi đừng làm, anh cười rất sáng lạn, nhưng trong lòng anh lại không có chút ánh sáng nào, anh ngoài mặt thì bất cần đời, nhưng trong lòng kỳ thật lại chú ý rất nhiều thứ."

Trương Dương nói: "Cô đúng là càng lúc càng hiểu tôi."

Vẻ mặt của Kiều Mộng Viện đột nhiên ảm đạm: "Con người ai cũng vậy, tôi nói anh, nhưng cũng là nói tôi." Trong mắt cô ta đột nhiên lóe lên ánh lệ khiến người ta tan nát cõi lòng.

Trương Dương nhìn bộ dạng của Kiều Mộng Viện, trong lòng không khỏi cảm thấy thương xót, hắn ôn nhu nói: "Đừng uống nữa, uống nhiều không tốt đâu, nơi này bốn bề không bóng người, kêu đất đất cũng chẳng hay đâu."

Kiều Mộng Viện trừng mắt lên: "Anh dám à?"

Trương đại quan nhân giả vờ kinh hoàng khiếp sợ: "Không phải là vấn đề của tôi, tôi tửu lượng cao, tỉnh táo hơn, cô tửu lượng kém, mà rượu vào thì dễ làm bậy, cô thật sự uống nhiều, thấy bộ dạng cao to uy mãnh đẹp trai phong lưu của tôi, vạn nhất thấy sắc nổi ý, cô nói xem tôi có chiều theo không? Nếu chiều theo, không chừng sau khi cô tỉnh rượu rồi sẽ hối hận, còn nếu không chiều theo, cô dùng sức mạnh với tôi, ở nơi hoang sơn dã lĩnh này ai có thể cứu tôi đây, sự thanh bạch của tôi..."

Kiều Mộng Viện đột nhiên vươn tay ra đút cái đùi gà đã gặm hết một nửa vào miệng Trương Dương, Trương đại quan nhân há miệng trợn mắt nhìn cô ta. Kiều Mộng Viện cười khúc khích, xinh đẹp như hoa, Trương Dương trước giờ chưa từng thấy cô ta cười tươi như vậy, nhất thời nhìn đến ngây ngốc.

Kiều Mộng Viện nói: "Anh không phải là quân tử, cũng không phải là tiểu nhân, tôi tin anh!"

Trương đại quan nhân lấy cái đùi gà ở trong miệng ra, cắn một cái: "Đừng tin tôi, ngay cả bản thân tôi cũng không tin tôi có thể làm ra những chuyện gì?"

Kiều Mộng Viện nói: "Có biết chỗ đáng hân thưởng nhất trên người anh là gì không?"

Trương đại quan nhân cũng muốn nói rõ một bộ vị nào đó, nhưng ở trước mặt Kiều Mộng Viện thì không nên trêu cô ta như vậy. Trương Dương không say, đầu óc rất tỉnh táo, cho nên cắn chân gà, nói: "Đầu óc hay là thân thể, hay là cả hai?"

Kiều Mộng Viện nói: "Anh là một người ly kinh bạn đạo, trước khi quen anh, tôi chưa từng nghĩ lại có một người sống theo phương thức này, nhưng trên thế giới này lại có người giống như anh."

Trương đại quan nhân gặm sạch cái chân gà: "Cô đang mắng tôi đấy à?"

Kiều Mộng Viện nói: "Không hề, trước đây tôi là một đứa con gái ngoan trong nhà, học sinh giỏi của trường, nhưng hiện giờ nghĩ lại, tôi lớn vậy rồi mà đều sống theo nề nếp."

Trương Dương nói: "Có thể sống như cô đã là một loại hạnh phúc rồi. Cô sống trong phúc mà không biết phúc!"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi chỉ làm trái với ý nguyện của người nhà có một lần, nhưng lại kết thúc với thất bại, hiện tại chứng minh tôi sai! Tôi thật sự thất bại!"

Trương Dương cười nói: "Cô không thất bại, ít nhất thì khi cô không ngủ được còn có người gọi điện cho cô, còn có người cùng cô leo núi, còn có người cùng cô ngắm trăng, cùng cô uống rượu, cùng cô ăn cua, cùng cô gặm chân gà, đồ cô ăn thừa còn có người ăn nốt!"

Kiều Mộng Viện cười khúc khích: "Anh đang kể công hay là đang kể khổ đó?"

Trương Dương nói: "Có lẽ hiện tại cô không cảm thấy vậy, bởi vì cô chỉ nghĩ tới sự đau khổ trong quá khứ, nhưng đợi tối nay qua rồi, cô sẽ nhớ lại hạnh phúc hiện tại, có lẽ cô sẽ hối hận, vì sao lúc trước không hưởng thụ tốt hạnh phục của tối nay, trên thế giới này không có thuốc hối hận, cho nên, chúng ta đừng đi nghĩ tới những chuyện không vui nữa. Gió mát trăng thanh rượu ngon thức nhắm ngon, huống chi còn có một mãnh nam đẹp trai như tôi bồi bạn, trên thế giới này còn có ai hạnh phúc hơn cô không?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi trịnh trọng cải chính, tối nay vốn là tôi có thể ngủ một giấc thật ngon, là anh gọi điện thoại quấy rầy tôi, lái xe nằng nặc kéo tôi lên núi Thanh Đài không người, tôi uống gió ăn trăng cùng anh đi hai tiếng đường núi, cùng anh uống rượu, cùng anh ăn thịt!"

Trương đại quan nhân cười khổ, nói: "Cô rất đau khổ à?"

Kiều Mộng Viện lắc đầu, trên mặt lộ ra hai cái má núm đồng tiền xinh xinh: "Tôi rất vui!"

Trương Dương nói: "Cô vui là tôi cũng vui!"

Kiều Mộng Viện nói: "Đúng là gió mát trăng thanh!"

Trương Dương nói: "Trước vì Mộng Viện buồn mà buồn, sau vì Mộng Viện vui mà vui, tuy cô thấy tôi thế nào, tôi cũng nguyện ý phân ưu giải nan với cô, bất kỳ lúc nào cũng được!"

Kiều Mộng Viện cầm bình rượu lên, uống một ngụm, nói khẽ: "Tôi biết anh muốn khiến tôi cảm động, nhưng tôi sao không thể cảm động được nhỉ?"

Trương Dương nói: "Hơi men khiến cô chai sạn rồi, nếu không phải là do uống nhiều rượu, cô hiện tại khẳng định là nằm trong lòng tôi mà khóc lóc!"

Kiều Mộng Viện nói: "Không liên quan gì tới rượu cả, con người tôi sớm đã chai sạn rồi. Hay là giờ tôi bắt đầu uống nước, đợi tôi tỉnh lại thì anh lại làm tôi cảm động nhé."

Trương đại quan nhân thật lòng nói: "Nước càng uống càng lạnh, rượu càng uống càng ấm, tôi thà để cô cả đời này không cảm động chứ không muốn thấy cô lạnh."

Kiều Mộng Viện ngây ra, đôi lông mi dài rung động như cánh bướm trong gió, một lát sau, hai giọt nước mắt sáng trọng men theo gò má chảy xuống.

Trương Dương thở dài, nói: "Tôi chỉ nói vậy thôi, đừng bị tôi lừa. Cô xem, kìa thế nào lại khóc rồi kìa. Cớ gì mà phải khổ thế!"

Kiều Mộng Viện vừa chảy nước mắt vừa nói: "Anh bắn cả nước bọt vào mắt tôi rồi, cay quá, cay chết tôi mất!"

Trương đại quan nhân quẫn tới cực điểm, xấu hổ ho hai tiếng, nói: "Thật sự xin lỗi, tôi kích động rồi, nhất thời không khống chế được, đất màu bị trôi rồi."

Kiều Mộng Viện vẫn chảy nước mắt không ngừng: "Có dạng người như anh cả, bắn ra gì mà toàn là nước bọt cay xè, hại người ta quá!"

Trương Dương nói: "Hay là để tôi thổi giúp cô!"

"Không cần, anh mà thổi không chừng còn cay hơn!"

Trương Dương nói: "Nước đổ khó hốt, nước bọt phun ra rồi cũng khó mà lấy lại được!"

Kiều Mộng Viện khó khăn lắm mới thôi chảy nước mắt, đôi mắt đẹp quả nhiên là có chút đỏ lựng, Trương Dương dang định nói thì Kiều Mộng Viện bảo: "Đừng nhìn tôi, quay mặt sang một bên mà nói, tôi sợ bị anh ám toán!"

Trương đại quan nhân bị cô ta nói vậy, quên sạch những lời vừa rồi định nói, hắn cầm bình rượu lên uống một ngụm.

Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Sau khi tôi ký xong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, định rời khỏi Giang Thành, sau này cơ hội gặp mặt chắc ít lắm."

Trương Dương trong lòng không khỏi sinh ra lưu luyến khôn tả: "Giang Thành không đáng để cô thấy lưu luyến ư?"

Kiều Mộng Viện nói: "Có, nhưng tôi muốn triệt để quên đi quá khứ."

"Chuyện đã xảy ra rồi thì vĩnh viễn không thể triệt để quên đi được, đoạn kinh lịch đó bất kể là xấu hay là tốt, đều vĩnh viễn lưu lại trong ký ức của cô, chỉ là từng đoạn kinh lịch khiến người ta thành thục hơn, khiến người ta tỉnh táo hơn, Mộng Viện à, ở lại đi!" Đây là lần đầu tiên Trương Dương trực tiếp nói ra những lời níu kéo với Kiều Mộng Viện.

Ngón tay của Kiều Mộng Viện móc móc, tỏ ý bảo Trương Dương đưa bình rượu cho cô ta, nói: "Lý do nói đối với tôi mà nói thì còn lâu mới đủ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK