Sau khi thu xếp cho Tang Bối Bối, Trương đại quan nhân đi tới trước phòng của Trần Tuyết, phát hiện phòng đã tắt đèn, Trương Dương do dự một chút vẫn gõ cửa phòng. Lần đầu tiên không người lên tiếng trả lời, lần thứ hai vẫn là không người lên tiếng trả lời, Trương đại quan nhân chưa kịp gõ lần thứ ba, trên đời này mọi việc sợ nhất hai chữ nghiêm túc, Trần Tuyết mở cửa phòng, trên mặt cười phủ một tầng sương lạnh lùng nhìn Trương Dương nói: Anh không ngủ, cũng muốn người khác không ngủ, có phải là có bệnh?
Trương đại quan nhân bỉu môi nói: Đêm dài vắng vẻ, trống rỗng tịch mịch. . .
Rầm một tiếng, Trần Tuyết để hắn lại ngoài cửa, nửa câu nói của Trương đại quan nhân đã tới bên môi bị nuốt trở lại, thằng nhãi này thở dài, vung tay lên chuẩn bị gõ cửa, không ngờ rằng Trần Tuyết chủ động mở cửa phòng, một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn nói: Chỉ biết anh sẽ lại gõ, nhắc tới dày độ da mặt, thật đúng là không ai có thể theo kịp anh.
Trương Dương cười hắc hắc nói: Cô hiểu tôi rồi!
Trần Tuyết nói: Chuyện của anh xong chưa? Nói cho hết lời, cô ấy cũng thấy những lời này nói không được tự nhiên, mặt cười có chút phát nóng.
Trương đại quan nhân nói: Xong xuôi! Khi trả lời, hắn cũng nghĩ sao không được tự nhiên, mình chuyện gì cũng không làm, đơn giản cũng là thu xếp cho Tang Bối Bối nghỉ, Trương đại quan nhân ho khan một tiếng, biểu tình có chút xấu hổ.
Tại trong mắt Trần Tuyết, hắn là chột dạ, có tật giật mình. Trần Tuyết nói: Anh còn không đi ngủ, đã khuya rồi!
Trương Dương nói: Không ngủ được, có việc muốn trò chuyện với cô.
Trần Tuyết gật đầu, nhẹ giọng nói: Vào phòng sách nói đi!
Hai người tới phòng sách, Trần Tuyết lại có thể chủ động rót trà cho Trương Dương, Trương đại quan nhân thật ra có chút khát nước, tiếp nhận tách trà, s uống một hơi cạn sạch.
Trần Tuyết lẳng lặng nhìn hắn: Mệt lắm hả?
Trương đại quan nhân thiếu chút nữa bị sặc, liên tục ho khan vài tiếng mới hồi phục: Tôi nói sao hôm nay cô có vẻ âm dương quái khí?
Có sao?
Trương Dương cười nói: Có! Cô có phải là rất quan tâm đến người tôi dẫn tới chổ nơi này qua đêm hả?
Trần Tuyết mặt cười nóng lên, cô ấy ý thức được biểu hiện của mình đêm nay quả thật mất đi thái độ bình thường, lòng của cô rất ít bị chuyện bên ngoài nhiễu loạn, Trần Tuyết nói: Thiên Trì tiên sinh đem căn nhà này tặng cho anh không có nghĩa là anh có thể tùy tiện.
Trương Dương nói: Tôi không tùy tiện, nha đầu kia tên là Tang Bối Bối, đêm nay muốn giết tôi, tôi điểm huyệt đạo của cô ấy mang đến đây, cũng là muốn giáo huấn cô ấy một chút, chuyện gì cũng chưa từng làm!
Trần Tuyết mới biết mình hiểu lầm Trương Dương, trên mặt bày biện ra một chút biểu tình ngượng ngùng, cô ấy nhẹ giọng nói: Đang yên đang lành, cô ấy vì sao muốn giết anh?
Trương Dương thở dài nói: Nói ra thì dài lắm! Hắn đem chuyện của mình trong khoảng thời gian này từ đầu tới đuôi nói cho Trần Tuyết, tại trước mặt Trần Tuyết hắn cũng không có tận lực giấu diếm cái gì, thậm chí đem chuyện Văn Linh xuất hiện tại Hán Thành, cướp đi Ẩm Huyết kiếm kể lại.
Trần Tuyết nghe đến đó, biểu tình trở nên cực kỳ ngưng trọng, cô ấy thấp giọng nói: Thanh Ẩm Huyết kiếm này là bội kiếm của Kim Nguyên Mậu sao?
Trương Dương gật đầu nói: Căn cứ theo như lời của Kim Đấu La, hẳn là từ Kim Nguyên Mậu truyền xuống tới, Văn Linh trước đó lại cho rằng tôi biết bí mật của Nghịch Chuyển Càn Khôn, lẽ nào bí mật chân chính giấu ở trong Ẩm Huyết kiếm?
Trần Tuyết nói: Trong bí mật lớn nhất của Nghịch Chuyển Càn Khôn cũng là Sinh Tử ấn, tu luyện Sinh Tử ấn phải có thân thuần âm, mới có thể làm được, nhưng bên trong cũng đề cập qua một việc, có người nói trong hoàn cảnh thích hợp có thể đột phá Sinh Tử ấn tu luyện, đáng tiếc trong bản dập chúng ta nắm giữ cũng không có nói rõ.
Trương Dương nói: Với võ công hiện tại của cô ấy không thắng được tôi, tôi chỉ là lo lắng, cô ấy sẽ tìm tới cô.
Trần Tuyết thản nhiên cười nói: Sinh tử căn bản không có cái gì khác nhau, đơn giản là trạng thái tồn tại khác biệt trên thế giới này mà thôi.
Trương Dương nói: Chết tử tế không bằng lại sống, cho cô lựa chọn, cô là muốn muốn là một cô gái đẹp hay là trở thành một bộ xương khô?
Trần Tuyết nói: Tôi và anh thương lượng không ra kết quả, anh còn chưa có nói chuyện của Tang Bối Bối.
Trương Dương lúc này mới tiếp tục nói, hắn đem chỉnh sự nói xong, Trần Tuyết nói: Theo lời của anh, Tang Bối Bối rất có thể nắm giữ một ít bí mật, mà những cái bí mật này sẽ mang đến họa sát thân?
Trương Dương nói: Vấn đề khó khăn nhất tôi hiện tại gặp phải không nhỏ, xử lý cô ấy thế nào, tôi có biện pháp khiến cho ký ức của cô ấy biến mất, thế nhưng tôi cuối cùng cảm thấy cô ấy hình như còn có chuyện gạt tôi, nha đầu kia không đơn giản, lời của cô ta có thể tin, lại không thể tin toàn bộ.
Trần Tuyết nói: Nếu như chuyện tình quả đúng như lời của anh, có nhiều âm mưu như vậy, Tang Bối Bối ở kinh thành càng lâu, nguy hiểm cũng càng lớn.”
Trương Dương nói: Tôi phải nghĩ một biện pháp đưa cô ấy rời kinh thành.
Trần Tuyết nói: Tôi thấy anh nên nói chuyện với cô ấy.
Tang Bối Bối sau khi thức tỉnh, phát hiện vẫn đang là ban đêm, Trương Dương cười tủm tỉm ngồi ở bên thân cô ấy, Tang Bối Bối đầu tiên nhìn một chút quần áo trên người có hoàn chỉnh hay không, vững tin mình không có bị xâm phạm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trương đại quan nhân thấy biểu tình như trút được gánh nặng của cô ấy trong lòng có chút phiền muộn, thật sự coi mình thành sắc lang, hắn tuy rằng háo sắc, nhưng còn chưa tới loại tình trạng này. Trương Dương nói: Cô sờ sờ hai bên ngực cùng lúc, cố sức nhấn xuống. Tang Bối Bối tìm được chổ, cố sức nhấn xuống, chỉ cảm thấy chỗ đó đau đớn như kim đâm, cô ấy hoảng sợ nói: Anh làm cái gì với tôi?
Trương Dương nói: Tôi đặt một cây châm trong thân thể của cô, cây châm nhỏ như lông trâu, tiến vào trong cơ thể của cô sẽ theo thời gian trôi qua mà chậm rãi di động, mỗi nửa năm, cô phải tìm tôi trị liệu một lần, nếu như không trị liệu, một năm sau, cây châm sẽ từ cột sống tiến vào não, kết quả không cần tôi nói?
Tang Bối Bối nhìn Trương Dương thở dài nói: Tôi không để ý sống chết từ lâu rồi, anh dùng thủ đoạn như vậy với tôi có chút dư thừa.
Trương Dương nói: Giang hồ hiểm ác đáng sợ, tôi phải chừa chút chuẩn bị ở sau.
Tang Bối Bối nói: Anh không tin tôi? Anh hoài nghi tôi là một quân cờ do Chương Bích Quân phái tới?
Trương Dương nói: Cô và Chương Bích Quân, tôi tình nguyện tin tưởng cô, Triệu Quân là người tốt, nếu như cô là em gái của hắn, tôi nghĩ bản tính hẳn là sẽ không quá xấu. Đến bây giờ, Trương đại quan nhân đối với Tang Bối Bối cũng không có tin toàn bộ.
Nghe được Trương Dương nhắc tới tên của Triệu Quân, vành mắt của Tang Bối Bối lại đỏ.
Trương Dương nói: Thật ra chuyện này cô cũng không cần để ở trong lòng, chỉ cần sự thật chứng minh cô thật tình hợp tác với tôi, tôi tự nhiên sẽ không hại cô, cái châm này cũng sẽ không tạo thành bất luận thương tổn gì đối với cô.”
Tang Bối Bối nói: Anh muốn tôi làm thế nào?
Trương Dương nói: Tôi nghĩ cô tạm thời không nên đi tìm Chương Bích Quân, căn cứ suy đoán của tôi, phía sau của Chương Bích Quân còn có cá lớn, tôi không muốn cô rút dây động rừng.
Tang Bối Bối nói: Tôi hiện tại nếu như đi tìm bà ấy, chỉ có một đường chết, anh yên tâm, tôi không ngốc như vậy!
Trương Dương nói: Có tính toán gì không?
Tang Bối Bối nói: Tôi sẽ tạm thời rời đi, né qua.
Theo Trương Dương xem ra cái này vẫn có thể xem là một cách làm thông minh, hắn nhắc nhở Tang Bối Bối nói: Nếu như chuyện đối phó anh em các người thật là Chương Bích Quân bày ra, như vậy cô muốn từ kinh thành đi ra ngoài cũng không dễ dàng như vậy.
Tang Bối Bối nói: Tôi có biện pháp!
Trương Dương nói: Nếu không cô theo tôi đi đến Bình Hải, tới Bình Hải tôi an bài cô xuất cảnh?
Tang Bối Bối lắc đầu nói: Không phiền phức anh! Cô ấy nhìn thời gian một chút mới là hai giờ sáng, nhỏ giọng nói: Tôi muốn yên tĩnh một chút.
Trương đại quan nhân cả đêm cũng không có nghỉ ngơi, trong lòng nghĩ chuyện tối hôm qua, Tang Bối Bối cho hắn đĩa CD rốt cục có bí mật thế nào? Phía sau của Chương Bích Quân rốt cục là ai? Ánh bình minh vừa đến, Trương Dương đẩy cánh cửa đi đi ra ngoài, thấy Trần Tuyết đã dậy, mặc đồ vận động màu xanh, ở trong sân chậm rãi đi bộ, Trương Dương đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, phát hiện Trần Tuyết tản bộ tiết tấu vô cùng kỳ quái, mỗi một bước nhìn như tương đồng, nhưng nhìn kỹ lại hoàn toàn khác biệt, tiết tấu hô hấp của Trần Tuyết thong thả, hô hấp của cô ấy và tiết tấu của bước chân tựa hồ tồn tại quan hệ nào đó.
Trương Dương biết Trần Tuyết bước đi nhìn như tùy tâm sở dục, thật ra là tu luyện nội công, cho nên không có quấy nhiễu cô ấy, thấy bước chân của Trần Tuyết càng đi càng nhẹ, đi qua một mảnh tuyết đọng, trên tuyết không có để lại dấu chân, khóe môi của Trương Dương lộ ra nụ cười hiểu ý, trong khoảng thời gian này không gặp, Trần Tuyết không chỉ hoàn toàn khỏi hẳn nội thương, hơn nữa công lực càng tiến một tầng.
Phía sau truyền đến tiếng ho khan liên tiếp, Trương Dương quay thân lại, đã thấy từ trong phòng đi ra một bà già tóc hoa râm, Trương đại quan nhân dường như rơi vào trong sương mù, hắn đánh vỡ đầu cũng nghĩ không ra trong sơn trang có thêm bà già lúc nào, không cần hỏi, bà già này khẳng định là Tang Bối Bối không thể nghi ngờ, nhưng từ cử chỉ bên ngoài của cô ấy căn bản không tìm được một chút tương đồng với Tang Bối Bối.
Trương Dương nhìn từ trên xuống dưới, nhất cuối cùng từ trên con mắt nhìn ra kẽ hở, bà già với tuổi tác như vậy, không có khả năng có hai mắt sáng như thế, cái loại mắt to và sáng này cũng không phải ai có thể miêu tả ra.
Bà già mở miệng ra, nhất thời lộ ra sơ hở, âm thanh mềm mại uyển chuyển căn bản là của một người thiếu nữ: Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua?
Trương đại quan nhân cười nói: Chưa thấy qua bà già nào trẻ tuổi như thế!
Tang Bối Bối lấy ra một viên thuốc ngậm trong miệng, không bao lâu âm thanh của cô ấy trở nên khàn khàn, cô ấy thấp giọng nói: Tôi đi!
Trương Dương cũng không có ngăn cản cô ấy, với dáng dấp hiện tại của Tang Bối Bối, có thể nhận ra cô ấy mới là lạ, không ngờ rằng Tang Bối Bối lại có thể am hiểu dịch dung, có lẽ tối hôm qua cô ấy chủ quan, nếu không làm sao bị mình theo dõi?
Tang Bối Bối đi tới trước cửa, nghe được Trương Dương ở phía sau nói: Đi đường cẩn thận, chờ thoát khỏi nguy hiểm đừng quên gọi điện cho tôi.
Tang Bối Bối dừng chân, cô ấy xoay người nhìn hướng Trương Dương một chút nói: Có một số việc, anh đừng tham dư! Nói xong cô ấy mở cửa đi ra ngoài, từ đầu đến cuối cô ấy cũng không có nhìn hướng Trần Tuyết. Trần Tuyết cũng không để ý đến cô ấy, dường như trước mắt căn bản không có nhìn thấy qua người này, Tang Bối Bối chưa từng có xuất hiện qua tại Hương Sơn biệt viện.