Mục lục
[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về điểm này thì Trương Dương đương nhiên rõ ràng, nhưng mà Chu Vân Phàm từ khi trở thành người Ấn Độ, rốt cục đã từ bỏ hoàn toàn quá khứ, cho đến nay ông ta cũng chưa có làm chuyện gì trái pháp luật cả, gần đây lại bắt đầu sinh động lên, xem ra lúc trước ông ta cũng kiếm được không ít tiền, lần đó nhả ra chỉ là một cọng lông trâu mà thôi, Trương Dương luôn cho rằng, Chu Vân Phàm có thể quang minh chính đại rêu rao trong nước, nguyên nhân một phần là do sổ sách bí mật ông ta lưu lại, phỏng chừng trong tay lão này có nắm giữ không ít bí mật của một số người, con người sống đến cảnh giới như Chu Vân Phàm cũng rất hiếm có.

Chu Vân Phàm dẫn Trương Dương vào trong phòng, Lạp Khố Mã mặc áo khoác dài màu đen, đứng trước cửa sổ thưởng thức bộ mặt thành phố Nam Tích, nghe thấy tiếng động phía sau, ông ta xoay người lại, làn da của ông hơi đen, ngũ quan rõ ràng, hai mắt lún sâu, mũi nhọn mà cao, sắc bén như chim ưng vậy.

Chu Vân Phàm cười nói :" Lạp Khố Mã, vị này là bạn tốt của tôi, chủ nhiệm ủy ban thể dục thành phố Nam Tích Trương Dương!" Lời này ông dùng tiếng Anh để nói.

Trương đại quan nhân ngoại trừ cái tên của mình ra, thì cái gì cũng không hiểu cả, hắn thật sự có chút thẹn thùng, ngay cả loại thương nhân vô lương như Chu Vân Phàm mà cũng có thể học nói tiếng Anh, còn hắn ngoại trừ mấy đơn từ thường dùng ra, cái gì cũng không hiểu cả. Sớm biết như vậy, hắn liền mang theo Thường Hải Tâm đến làm phiên dịch rồi. Vốn hắn định kêu Cao Liêm Minh đến, chỉ là Cao Liêm Minh lúc này đã đến trại tạm giam gặp Phạm Tư Kỳ rồi, bàn luận chuyện chuyển quyền cổ phần, cho nên không thể chạy đến đây được.

Trên mặt của Lạp Khố Mã hiện ra một ý cười nhàn nhạt, ông ta vươn tay dùng tiếng Anh nói với Trương Dương : "Trương tiên sinh, hân hạnh hân hạnh!" Ấn Độ là thuộc địa của nước Anh lâu như vậy, rất nhiều người Ấn đều biết dùng tiếng Anh một cách lưu loát, nhất là trong xã hội thượng lưu Ấn Độ, tiếng Anh chính là một trong các ngôn ngữ cần phải nắm vững.

Trương Dương dù sao cũng là người đã quen nhìn sóng gió, cho dù nghe không hiểu Lạp Khố Mã nói cái gì, nhưng mà có thể đoán được một ít, hắn mỉm cười nói : "Hoan nghênh Lạp Khố Mã tiên sinh đến Nam Tích"

Chu Vân Phàm vừa nghe Trương Dương nói xong, lập tức rõ ràng, thằng nhãi này không biết nói tiếng Anh. Tiếng Anh của Chu Vân Phàm khẳng định là hơn Trương Dương rồi, nhưng mà trình độ cũng có hạn, mấy câu thường thường thì ông còn có thể nói được, chứ một đống chữ phức tạp như vậy, ông cũng chỉ có thể gương mắt mà nhìn.

Tiếng Anh của Lạp Khố Mã tuy rằng lưu loát, nhưng mà tiếng Trung thì lại dốt đặc, ba người mới nói một hai câu liền ý thức được điểm này, nhìn lẫn nhau, không khỏi cười rộ lên.

Trương Dương nói :" Xin lỗi, tôi không mang theo phiên dịch"

Chu Vân Phàm nói : "Chủ nhiệm Trương, cậu còn trẻ như vậy hẳn là nên đi học tiếng Anh, các người không học tiếng Anh làm sao mà thăng chức?" Thanh niên bây giờ không biết tiếng Anh quả thật là không thấy nhiều.

Trương Dương nói : "Tôi thăng chức nhờ chọn chữ Hán cổ" Về phương diện chữ Hán cổ, Trương đại quan nhân nhận thứ hai, trên cơ bản là không ai dám nhận thứ nhất.

Chu Vân Phàm nói : "Xem ra cần phải tìm một người phiên dịch rồi"

Trương Dương đang chuẩn bị gọi điện kêu Thường Hải Tâm đến, thì thấy Lạp Khố Mã lắc đầu, ông ta chỉ vào trong phòng nói : "Ngả Tây Ngối Á ở trong, cô ta có thể nghe hiểu cậu nói"

Chu Vân Phàm nghe hiểu được tám phần, nói lại một lần với Trương Dương, Trương Dương gật đầu nói : "Vậy chúng ta đi gặp Ngả Tây Ngối Á trước đi"

Chu Vân Phàm không dự định đi vào, nói với Trương Dương : "Cậu đi vào đi, tôi ở bên ngoài chờ cậu"

Trương Dương gật đầu, cùng Lạp Khố Mã đi vào trong phòng.

]Bên trong phòng có một cô y tá tóc vàng máu xanh ngồi cạnh bên giường, cô ta là y tá đặc biệt chuyên phụ trách chăm sóc cho Ngả Tây Ngối Á, tên là Đế Mã.

Trương Dương cố gắng bước thật nhẹ, hắn đã nhìn thấy Ngả Tây Ngối Á.

Ngả Tây Ngối Á lẳng lặng nằm trên giường, tóc cô ta rất dài, đen mà sáng bóng, bởi vậy có thể nhìn ra được cô rất biết chăm sóc bản thân, khác với người Ấn da đen thông thường, da của Ngả Tây Ngối Á trắng như tuyết, vẫn giữ được cái mũi cao đặc trưng của người Ấn, đôi mắt xanh như bảo thạch lẳng lặng nhìn lên trên trần nhà, Trương Dương đến cũng không khiến cho cô ta có bất kỳ sự quan tâm nào.

Lạp Khố Mã đi đến bên cạnh giường, vỗ nhẹ mu bàn tay của Ngả Tây Ngối Á : "Ngả Tây Ngối Á, Trương tiên sinh giúp chúng ta trị liệu đã đến"

Ánh mắt của Ngả Tây Ngối Á vẫn không nhúc nhích, nhẹ giọng nói : "Con nghe được tiếng bước chân của cậu ấy"

Bởi vì bọn họ đều nói tiếng Anh, cho nên Trương đại quan nhân nghe không hiểu gì cả, hắn bước về phía trước một bước, lễ phép ân cần thăm hỏi : "Chị Ngả Tây Ngối Á, xin chào" Thằng nhãi này vẫn nói tiếng Trung, tuy rằng hắn cũng có thể nói được mấy chữ như "Hi" hay "Hello", nhưng mà ngẫm lại dùng tiếng Trung để thăm hỏi thì tốt hơn. Lạp Khố Mã không phải đã nói cô ta có thể nghe hiểu tiếng Trung sao? Đúng lúc có thể khảo nghiệm trình độ tiếng Trung của cô ta.

Ánh mắt của Ngả Tây Ngối Á vẫn không nhìn về hướng của Trương Dương : "Cậu rất lễ phép, từ tiếng bước chân của anh có thể nghe ra được cậu là một thân sĩ rất có hàm dưỡng" Tiếng Trung của cô ta tuy rằng có mang theo vẻ ngoại quốc, nhưng mà vẫn có thể nói rõ từng chữ.

Từ trước đến giờ chưa từng có ai khen là thân sĩ cả, Trương đại quan nhân nghe vào tai, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn cười nói : "Cảm ơn chị Ngả Tây Ngối Á đã khen"

Ngả Tây Ngối Á nói : "Ngả Tây Ngối Á là tên của tôi, họ của tôi là Đức Duy Tân Cách, rất khó đọc đúng không, như vậy cậu cứ trực tiếp gọi là Ngả Tây Ngối Á đi"

Trương Dương gật đầu, ánh mắt của hắn rơi lên mặt cười của Ngả Tây Ngối Á, không nhịn được cảm thán sự tàn nhẫn của tạo hóa, nếu đã cho Ngả Tây Ngối Á một dung mạo của thiên sứ, vậy vì sao lại cho cô ta số phận bi thảm như thế, xem ra cổ kim nội ngoại đều như nhau, từ xưa hồng nhan đã bạc mệnh!

Ngả Tây Ngối Á nói : "Đến gần một chút, để tôi nhìn dáng vẻ của cậu, cổ của tôi không thể cử động, không có chút tri giác nào" ( thì ra là thế ... )

Trương Dương bước đến gần giường, để cho Ngả Tây Ngối Á có thể nhìn thấy rõ mình.

Ngả Tây Ngối Á rốt cục đã nhìn thấy được Trương Dương, đôi mắt sáng như lục bảo thạch tràn ngập tò mò hỏi : "Tôi chưa bao giờ gặp cậu, vì sao cậu lại muốn giúp tôi?"

Trương Dương nói : "Nếu như muốn một lý do, thì giúp người làm niềm vui là mỹ đức truyền thống của Trung Quốc chúng tôi"

Trên mặt của Ngả Tây Ngối Á đã hiện ra một nụ cười : "Cậu không muốn nói, vô luận là cậu xuất phát từ lý do nào, thì tôi cũng phải nói tiếng cảm ơn với cậu"

Trương Dương nói : "Tiếng Trung của chị nói rất khá"

Ngả Tây Ngối Á nói : "Thời gian tôi học tiếng Trung quá ngắn, cho nên tôi phát âm cũng không được tiêu chuẩn, lần này đến Trung Quốc, có thể có chút tiến bộ" Cô ta đánh giá người Trung Quốc trẻ tuổi trước mặt này, Ngả Tây Ngối Á từ sau khi bị thương dẫn đến liệt nửa người, đã thử qua các loại phương pháp, tây y đã xem qua, phật y cũng xem qua, thậm chí là vu y ở châu Phi cũng xem qua, nhưng mà không có bất luận chuyển biến tốt nào cả, cô ta từ lâu đã mất đi hy vọng rồi, lần này Trương Dương nhờ Cao Liêm Minh liên hệ cô ta đến Trung Quốc xem bệnh, Ngả Tây Ngối Á cơ bản là không muốn đến, chỉ là cậu Lạp Khố Mã kiên trì muốn đến một chuyến, trung y trong mắt của rất nhiều người trên thế giới là cực kỳ thần bí, khi cải cách mở rộng phát triển, trung y có nhiều cơ hội đi ra quốc tế, đương nhiên là càng ngày càng được nhiều người biết đến hơn.

Sở dĩ Lạp Khố Mã kiên trì đến Trung Quốc, bởi vì lúc trước khi ông ta quen với Chu Vân Phàm, đã tiếp xúc qua thuật xoa bóp và dát hơi của Trung Quốc, tạo ấn tượng khắc sâu với ông ta, Lạp Khố Mã không đành lòng nhìn Ngả Tây Ngối Á nằm cả đời trên giường bênh, cho nên ôm hy vọng đi đến Trung Quốc một lần.

Trương Dương nói : "Tôi có thể bắt mạch giúp cô được không?" Hắn vừa nói vừa đưa tay phải quơ quơ với tay trái, nói chung là để giải thích coh Ngả Tây Ngối Á hiểu.

Tuy rằng Ngả Tây Ngối Á chưa tiếp thu trị liệu của trung y, nhưng mà cũng có chút khái niệm không rõ với trung y, biết từ xưa đến nay Trung y xem bênh không cần dùng ống nghe, thậm chí là không cần mượn dùng các thiết bị hiện đại, Ngả Tây Ngối Á nói : "Tốt"

Có được sự đáp ứng của cô ta, Trương Dương đi đến bên cạnh giường, lật cánh tay phải của cô ta lên, ngón giữa của tay phải chạm vào mạch môn trên tay của Ngả Tây Ngối Á, trung y chú trọng vọng, văn, vấn, thiết tứ chấn ( Bốn phương pháp chữa bệnh : Nhìn, nghe, hỏi, sờ, gọi là "tứ chẩn" ) Trương Dương lúc nãy trong quá trình nói chuyện với Ngả Tây Ngối Á, đã hoàn thành hai bước vọng, văn, còn hỏi thì trước khi Ngả Tây Ngối Á đến Trung Quốc, do Phạm Tư Kỳ đem chuyện xảy ra kể lại với hắn rồi, lo rằng Ngả Tây Ngối Á sẽ có phản ứng với chuyệ này, cho nên hắn không cách nào hỏi toàn bộ được, vì thế cũng không thích hợp hỏi, muốn hiểu được tình trạng thân thể của Ngả Tây Ngối Á hiện tại, phương pháp trực tiếp nhất chính là bắt mạch.

Đốt xương cổ thứ bảy của cô, do một lần ngã bất ngờ đã làm cho đốt xương bị lệch vị trí, tạo thành tổn thương cho tủy sống, dẫn đến cột sống bị thương, mất đi khả năng sử dụng tay chân, theo y học hiện đại thì cái này thuộc về khoa giải phẫu thần kinh học. Trong trung y thì không có khái niệm thần kinh, Trương Dương học tập qua một ít tri thức tây y, nhưng dù sao cũng chỉ là một số cái bề ngoài, đối với việc trị liệu cho người bệnh liệt nửa người theo hắn thấy cứ theo ba nguyên tắc cơ bản là đơn giản nhất : Hóa ứ ( loại bỏ chất ứ đọng), thông lạc ( làm thông kinh mạch), dinh dưỡng ( cái này không cần phải giải thích nữa _._! ). Đây cũng không phải là phương pháp đặc thù gì, trung y bình thường cũng biết đến đạo lý này, nhưng mà nguyên tắc thì hiểu, nhưng trị liệu thật sự lại có khác biệt rất lớn. cần thông qua thủ pháp để làm cho đốt xương cổ của Ngả Tây Ngối Á trở về vị trí cũ, dùng lực để làm tan những chổ tắc nghẽn trong người cô, đả thông lại kinh mạch, rồi lại dùng kim châm để làm cho hệ thần kinh của cô tái sinh, cuối cùng dùng thuốc trung y, cùng với dinh dưỡng để bồi bổ thân thể của cô, làm cho hệ thần kinh bị tổn thương của cô nhanh chóng hồi phục.

Trương Dương sau khi kiểm tra sơ bộ cho Ngả Tây Ngối Á thì kinh ngạc phát hiện, tuy rằng Ngả Tây Ngối Á bị liệt hai năm, nhưng mà tứ chi của cô ta không hề xảy ra hiện tượng héo rút ( hiện tượng cơ bắp thu lại do không vận động), điểm này làm cho hắn nghĩ mãi cũng không hiểu.

Trương Dương buông cổ tay của Ngả Tây Ngối Á ra, Ngả Tây Ngối Á nhẹ giọng nói : "Thế nào? Tôi có hy vọng hồi phục hay không?"

Trương Dương gật đầu nói : "Hẳn là có cơ hội khôi phục, thời gian bị thương của chị không quá dài, may là không tiến hành trị liệu bậy bạ"

Ngả Tây Ngối Á nói : "Đi nhìn rất nhiều bác sĩ, không ai dám mạo hiểm phẩu thuật cho tôi cả, bọn họ sợ phẫu thuật sẽ gây thương tổn lớn hơn nữa, làm nguy hiểm đến sinh mạng của tôi, thật ra ... tôi bây giờ thành như vậy, sống hay chết có gì khác biệt nhau?"

Trương Dương mỉm cười nói :" Tuy rằng tôi chỉ là lần đầu nhìn thấy chị, cảm giác đối với chị thì chị là một cô gái không lạc quan, người Trung Quốc chúng tôi có câu, chết tử tế không bằng sống, lời tuy rằng hơi kém một chút, nhưng mà rất có đạo lý, trên đời này chuyện tốt còn rất nhiều, cô còn chưa hưởng thụ qua, chỉ cần trong lòng có hy vọng, thì tất cả sẽ chậm rãi tốt lên"

Ngả Tây Ngói Á nói :" Tôi còn có hy vọng sao?" Cô ta đã một lần nữa lập lại lời này.

Trương Dương nói : "Có hy vọng, nhưng mà đầu tiên là phải có lòng tin" Hắn rời khỏi phòng, đi ra bên ngoài.

Lạp Khố Mã đi theo hắn, sau khi đóng cửa phòng Ngả Tây Ngói Á, ông ta mới nói : "Trương tiên sinh, mời ngồi"

Lúc này Chu Vân Phàm lại phải đóng vai phiên dịch.

Phương thức giao lưu như vậy thật sự rất cản trở, may mà lúc này Cao Liêm Minh chạy đến, thằng nhãi này du học ở Mỹ nhiều năm, trình độ tiếng Anh đương nhiên là không có vấn đề rồi, hắn lập tức thay thế cho công tác của Chu Vân Phàm, làm một cái cầu nối giữa Trương Dương và Lạp Khố Mã.

Lạp Khố Mã cũng cực kỳ quan tâm đến bệnh tình của Ngả Tây Ngói Á, ông thân thiết nói : "Trương tiên sinh, cậu thấy bệnh của Ngả Tây Ngói Á có hy vọng chữa khỏi hay không?"

Trương Dương nói :" Tôi sẽ liên hệ với một người bạn tốt của tôi, chuyên gia nổi danh khoa giải phẫu thần kinh Vu Tử Lương tiên sinh, ngày mai hắn sẽ đến Nam Tích" Trương Dương dừng lại một chút, nói : "Lạp Khố Mã tiên sinh, ông có thể ở lại Trung Quốc bao lâu?"

Lạp Khố Mã nói :" Tôi có rất nhiều sinh ý tại Ấn Độ, ngày mốt tôi phải về, nhưng mà, ngày mai vợ của tôi Lãng Cát sẽ đến đây chăm sóc cho Ngả Tây Ngói Á"

Chu Vân Phàm nói : "Yên tâm đi, tôi cũng có thể hỗ trợ chăm sóc"

Trương Dương nói : "Chổ then chốt trong việc trị liệu cho Ngả Tây Ngói Á nằm ở phần hồi phục cuối cùng, cái quá trình này có thể kéo dài liên tục ba tháng, hoặc có thể lâu hơn nữa, các người phải làm tốt chuẩn bị ở lại Trung Quốc lâu dài"

Lạp Khố Mã nói : "Chỉ cần có thể trị khỏi, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng đồn gý" Lạp Khố Mã tuy rằng không tính là đại phú đại quý, nhưng mà ông ta vô cùng thương người cháu gái này.

Chu Vân Phàm nói : "Lạp Khố Mã, ông không cần lo lắng, tất cả phí trị liệu trong nước của Ngả Tây Ngói Á đều để tôi lo" Ông ta nói làm cho Lạp Khố Mã rất cảm động, cũng làm cho Trương Dương có một cái nhìn khác về ông ta.

Trương Dương đưa ra vài yêu cầu, nếu như là trị liệu lâu dài, thì ở Nam Dương quốc tế sẽ không thích hợp, đề nghị bọn họ ra ngoài mua một căn nhà, thứ nhất là thanh tịnh, tránh bị quấy rối, thứ hai là cũng tiện ra vào. Ngoài ra, bọn họ cũng phải chấp nhận cùng tồn tại với phương án trị liệu của Trung Quốc, không thể can thiệp giữa chừng.

Yêu cầu của Trương Dương không phức tạp, tất cả đều được Lạp Khố Mã đồng ý, lúc Trương Dương chuẩn bị rời đi, Lạp Khố Mã rốt cục không nhịn được, nói : "Trương tiên sinh, xin hỏi, cậu vì sao lại chủ động xin chữa bệnh cho Ngả Tây Ngói Á? Chúng ta trước đây chưa từng quen biết"

Trương Dương vui vẻ đứng dậy, vỗ vỗ vai của Chu Vân Phàm : "Lạp Tư tiên sinh tìm tôi, muốn cảm ơn thì ông cảm ơn Lạp Tư tiên sinh đi, ông ấy đúng là một người bạn tốt, thấy chuyện của Ngả Tây Ngói Á mang đến đau khổ lớn như vậy cho nhà ông, cho nên ông ta ở trong nước đi tìm danh y khắp nơi, tất cả cái này đều là do ông ta an bài"

Chu Vân Phàm trừng to hai mắt ra, trong lòng nói là tôi làm cái rắm, nếu như không phải là Lạp Khố Mã tìm tôi, tôi căn bản là không biết chuyện cậu xem bệnh cho bọn họ. Ông ta muốn nói, Trương Dương lại một lần nữa vỗ mạnh vào vai ông : "Thái độ làm người của người Trung Quốc chúng tôi rất hàm súc, thích làm chuyện tốt mà không để lại danh, Lạp Tư, xin lỗi nha, ông không cho tôi nói, đối với ông tôi đã không giữ được lời hứa rồi" Trương Dương vừa nói như thế, bên Lạp Khố Mã đương nhiên là sẽ không có bất luận nghi ngờ gì rồi, và còn cảm động đến rơi nước mắt vì nghĩa cử cao đẹp của Chu Vân Phàm.

Chu Vân Phàm đưa Trương Dương ra đến cửa lớn của Nam Dương quốc tế, thấy Lạp Khố Mã không đi ra cùng, Chu Vân Phàm mới cười khổ nói :" Chủ nhiệm Trương, tôi không rãnh như vậy đâu, chuyện này rõ ràng không phải do tôi làm, cần gì lôi tôi vào chịu tội chứ?"

Trương Dương nhếch môi cười một cái : "Cũng không phải chuyện xấu, chuyện tốt mà, cho ông một cơ hội làm người tốt, ông hẳn là nên cảm ơn tôi mới đúng"

Chu Vân Phàm nói :" Tôi biết là chuyện tốt rồi, chỉ là chuyện nào cũng có hai mặt, nếu hôm nay không phải là chuyện tốt, thì tôi làm sao biết cậu có bán đứng tôi hay không?"

Trương Dương cười ha hả, Cao Liêm Minh cũng cười theo, Cao Liêm Minh nói : "Không ngờ rằng, ông lại thấu hiểu chủ nhiệm Trương của chúng tôi như vậy"

Trương Dương nói : "Ông yên tâm đi, tuyệt đối là chuyện tốt. Chúng ta là bạn của nhau, Trương Dương tôi đã hãm hại bạn bè bao giờ chưa?"

Cao Liêm Minh trợn mắt nhìn, trong lòng nói anh không hãm hại bạn bè thì còn ai hãm hại bạn bè chứ, biết rõ chuyện của Phạm Tư Kỳ đã định mà còn lôi người ta vào.

Chu Vân Phàm là một lão cáo già, ông ta đối với lời nói của Trương Dương một chữ cũng không tin, đi lại trên giang hồ nhiều năm như vậy, người nào mà ông chưa thấy qua? Trên trời làm gì có cái bánh ngọt nào tự nhiên rơi xuống chứ, không có khả năng. Ông luôn cảm thấy rằng Trương Dương đang suy tính cái gì đó, tên nhóc này là một kẻ dối trá, mình cần phải lưu tâm một chút, ngàn vạn lần không thể để hắn lừa được, Chu Vân Phàm nắm lấy tay áo của Trương Dương, rất thần bí, rất cẩn thẩn hỏi : "Chủ nhiệm Trương, cậu nói thật với tôi đi, vì sao cậu lại chữa bệnh cho Ngả Tây Ngói Á

Trương Dương cười cười : "Giúp người làm niềm vui, ha ha ... đúng rồi, Cao Liêm Minh, chúng ta trở về họp" Thằng nhãi này thoát khỏi Chu Vân Phàm, nhanh chóng trở về ủy ban thể dục.

Cao Liêm Minh nhìn Chu Vân Phàm, cười cười một cái, trong nụ cười tràn ngập vẻ đồng tình, Chu Vân Phàm bị hắn cười làm cho trong lòng rùng mình, đầu óc nhanh chóng duy chuyển, tên nhóc này rốt cục đang có chủ ý gì đây?

Cao Liêm Minh đuổi kịp bước chân của Trương Dương : "Tôi đi gặp Phạm Tư Kỳ, cô ta chuẩn bị chuyển cổ phần công ty cho Ngả Tây Ngói Á"

Trương Dương đã nghe qua chuyện này, hắn gật đầu nói : "Cậu giúp cô ta làm tốt chuyện này"

Cao Liêm Minh nói : "Cô ta nguyện ý chuyển, nhưng mà Ngả Tây Ngói Á chưa chắc đã nguyện ý nhận, chuyện này cần phải trưng cầu ý kiến của Ngả Tây Ngói Á"

Trương Dương nói : "Chờ một chút nữa đi, chuyện này tốt nhất là nên nói riêng với cô ta"

Cao Liêm Minh nói : "Anh thật sự có nắm chắc là có thể chữa tốt cho cô ta?"

Trương Dương không nói chuyện, hai tay bỏ vào trong túi, nhàn nhã bước đi.

Cao Liêm Minh hỏi tiếp : "Anh nói đi chứ!"

Trương Dương nói : "Tôi không nắm chắc, nhưng mà bác sĩ Vu có nắm chắc"

Cao Liêm Minh nói : "Phạm Tư Kỳ nói, chỉ cần chúng ta có thể chữa tốt cho Ngả Tây Ngói Á, cô ta sẽ đem một phần trăm cổ phần của tập đoàn Tinh Nguyệt cho chúng ta làm tiền thù lao?"

"Cậu động lòng à?"

"Đương nhiên là động lòng rồi, cái này cũng trị giá cả trăm triệu đấy"

Trương Dương nói : "Vậy cậu đi chữa tốt cho Ngả Tây Ngói Á đi, tất cả tiền đều thuộc về cậu"

Cao Liêm Minh nói : "Tôi làm gì có bản lĩnh đó"

"Không có bản lĩnh thì cậu nói nhảm cái gì? Cho dù là trị cho Ngả Tây Ngói Á, tiền có phần của cậu sao?"

"Anh ..." Cao Liêm Minh thiếu chút nữa bị thằng nhãi này làm cho tức hộc máu.

Trương Dương không trực tiếp trở về ủy ban thể dục, hắn đi đến công trường của trung tâm thể dục mới, nhìn tiến độ xây dựng sân huấn luyện, Hải Sắt phu nhân rất nhanh sẽ tiến hành công tác phá bỏ và di dời, đúng lúc Lương Thành Long và Kiều Bằng Cử hai người đều đang có mặt tại công trường, thấy Trương Dương, bọn họ liền đến, cái Lương Thành Long quan tâm nhất hiệ nay chính là vấn đề tài chính công trình, hắn nhìn thấy Trương Dương thì câu đầu tiên là : "Chủ nhiệm Trương, tài chính của thành phố có chi đúng chổ không?"

Trương Dương gật đầu nói : "Tuần này hẳn có thể nhập sổ ba triệu, tiền chỉ cần đến tay, tôi lập tức cho cậu"

Lương Thành Long rất có vẻ như rắn tham lam muốn nuốt voi : "Cái này ... có thể cho nhiều một chút không? Cuối năm nay hơi khó khăn, thêm một triệu được không?"

Trương Dương liếc nhìn hắn một cái : "Đều cho cậu, cậu thì quá tốt, còn tôi thì không dễ chịu, bên kiến trúc, bên vật liệu, bên cung ứng đều nói biết thành phố cho tôi sáu triệu, cũng không phải một mình cậu muốn có lễ mừng năm mới, ai mà không có lễ mừng năm mới? Đều muốn tìm tôi đòi nhiều một chút, tổng cộng chỉ có sáu triệu, đem tất cả tiền cho các người, thì đại hội tỉnh này tôi khỏi làm nữa"

Kiều Bằng Cử nói : "Thành Long, cậu đừng quá tham lam, làm kinh doanh là phải chuẩn bị chiến đấu lâu dài, cần phải phải đòi nợ dai diết"

Trương Dương cười nói : "Anh mắng tôi à?"

Kiều Bằng Cử nói :" Tôi đang nói giúp cho cậu mà"

Lương Thành Long nói :" Tiền bên Tân Thế Kỷ cậu đã cho chưa?"

Trương Dương nói : " Tiến sĩ Quy phụ trách công trình bên kia, Từ Quang Lợi bị bắt, Tân Thế Kỷ loạn thành một cục, nếu như tôi không cho bọn họ tiền, thì công trình sân thể dục chủ phải dừng lại"

Lương Thành Long nói : "Dừng thì cứ dừng, dù sao thì cũng không phải nguyên nhân do cậu"

"Nói nhảm, sao không phải là nguyên nhân do tôi? Đám lãnh đạo này sẽ không nói đạo lý với cậu đâu, xảy ra trách nhiệm, bọn họ khẳng định là tìm đến người phụ trách là tôi, được rồi, xây dựng sân huấn luyện thế nào rồi? Bên Vương Quân Dao đã bày ra tư thế phá bỏ di dời rồi, vận động viên của chúng ta không thể không có sân huấn luyện để luyện tập được"

Lương Thành Long nói : "Trước mười lăm là chủ thể có thể hoàn công, nhưng mà hai sân luyện tập đã chỉnh lý đầy đủ rồi, có thể đưa vào sử dụng"

Trương Dương gật đầu nói : "Sân huấn luyện gần nhất có thể hoàn công là được"

Kiều Bằng Cử nói : "Hải Sắt phu nhân xem ra là muốn làm đại sự tại Nam Tích một phen"

Lương Thành Long nói : "Đúng là có tiền, ném hai tỷ vào một khối đất như thế, anh nói xem bà ta có thể thu hồi bao nhiêu phần?"

Kiều Bằng Cử nói : "Tôi nghe nói Hải Sắt phu nhân có một sòng bạc tại Las Vegas, không chừng ba ta muốn đem cờ bạc đến Nam Tích đấy"

Trương Dương nói : "Bà ta dám, trong quốc gia xã hội chủ nghĩa mà dám mở sòng bạc, tôi là người đầu tiên lao ra bắt bà ta đấy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK