Mất một lúc lâu, bác sĩ mới đi ra. Nhan Từ Khuynh liền lao tới túm lấy áo ông hỏi:
- Vợ tôi sao rồi bác sĩ? Tại sao cô ấy lại bị như vậy?
- Cái này... hiện tại người nhà không phải lo lắng quá đầu. Tình trạng của bệnh nhân đã tốt hơn rồi. Chỉ là không uống thuốc kịp thời lúc bệnh mới tái phát nên mới bị nặng như vậy. Giờ bệnh nhân cần phải đeo ống thở ít nhất một tuần để đảm bảo bệnh ổn định... Mọi người cũng không cần lo lắng quá đâu, chỉ cần để ý và chăm sóc bệnh nhân cẩn thận hơn là được.
Nói xong, bác sĩ quay người rời đi. Nhan Từ Khuynh nhanh chóng đẩy cửa đi vào. Tim anh như thắt lại khi thấy bóng dáng yếu ớt đang ngồi dựa lưng vào thành giường với chiếc ống thở trên mặt.
- Họa Y...
Dương Họa Y thấy anh định nói thì khẽ lắc đầu. Cô đưa tay ra hiệu anh lại gần ngồi cạnh cô. Nhan Từ Khuynh vội ngồi xuống rồi cầm lấy bàn tay nhỏ lạnh ngắt đang gắn kim truyền. Bàn tay nhỏ còn lại cố hết sức ra hiệu bảo anh đưa cô chiếc điện thoại. Đôi tay run run gõ từng câu từng chữ trên chiếc điện thoại rồi đưa cho anh đọc.
"Em không sao cả! Chỉ là bệnh cũ tái phát chút thôi. Anh với mọi người đừng lo!"
Đọc xong, Nhan Từ Khuynh nhíu mày nhìn cô:
- Chút thôi ư? Chút là em phải nhập viện đến mức này ư? Chút là em phải đeo ống thở ít nhất một tuần ư? Mà không phải... lần trước em đã chữa khỏi...
"Đâu? Lần đó em mới chỉ làm giảm bệnh thôi. Thuốc em vẫn phải uống mà."
- Em vẫn phải uống thuốc ư? Sao anh lại không biết...
"Em sợ anh lo."
- Lo thật chứ! Với lại... tất cả là tại anh... Do anh nên em mới bị như vậy... Đáng lẽ... tối nay
anh phải ở nhà với em...
"Không sao! Không phải giờ em vẫn ổn sao? Mà anh đừng nói mấy lời như vậy nữa! Em không muốn nói chuyện với anh bằng cách này đâuMệt lắm!"
- Ừm! Vậy anh sẽ không nói nữa!
"Lãnh Đình sao rồi?"
- Cậu ấy không sao... Ôi anh quên mất rồi! Ban nãy... anh định đi mua cho cậu ấy ít cháo...
"Vậy anh mau đi đi!"
- Anh sẽ không đi nữa! Cậu ấy muốn giận thế nào thì giận, muốn trách thế nào thì trách. Vợ anh là quan trọng nhất! Anh không muốn xa em nữa đâu! Vừa mới từ tối đến nửa đêm em đã xảy ra chuyện rồi, liệu anh đâu thể yên tâm được khi xa em chứ?
"Em nói rồi! Chỉ là tái phát bệnh thôi mà!"
- Còn bướng nữa! Giờ em ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi! Anh sẽ ở đây với em.
Dứt lời, Nhan Từ Khuynh chạy đi hỏi ý tá kiếm thêm chăn với gối đem về đặt xuống để ngủ với cô. Dương Họa Y cũng ngạc nhiên nhìn theo từng hành động của anh. Rồi ai mới là bệnh nhân đây?
Sắp xếp xong xuôi, Nhan Từ Khuynh nhẹ nhàng đỡ Dương Họa Y nằm xuống sau đó cũng nằm theo rồi ôm nhẹ lấy cô ngủ.
Khi hai người đang ngủ ngon bên cạnh nửa kia của mình thì ở một căn phòng gần đó, có một người đang rất tức giận.
Cậu ấy bảo đi mua cháo cho mình sao mãi vẫn chưa quay lại thế nhỉ? Tính để người ta chết vì đói sao? Nhưng mà... nhỡ đầu cậu ấy xảy ra chuyện gì rồi? Mà chắc không xảy ra chuyện gì đâu. Nếu xảy ra thật thì giờ cậu ấy phải nằm viện rồi. Hay là đi tìm thử nhỉ?
Nghĩ là làm. Lãnh Đình từ từ xuống giường rồi ra ngoài tìm anh. Gặp ai cô ta cũng hỏi có thấy anh không. Nhưng đến khi đi ngang qua phòng bệnh của cô, cô ta mới có đáp án.
Lãnh Đình đưa mắt nhìn qua khe cửa kính thì thấy anh vẫn đang thức nằm cạnh trông cô ngủ. Nhìn dáng vẻ dịu dàng của anh lúc này khiến Lãnh Đình càng tức hơn. Miệng bảo đi mua cháo cho người ta rồi cuối cùng ra đây nằm ôm ấp vợ là sao? Mà khoan đã! Vợ cậu ấy bị gì mà phải dùng ống thở thế kia? Nhưng... có lẽ thời tới rồi...
Lãnh Đình xoay lưng rời đi để lại một nụ cười khó hiểu trên miệng.
Nhan Từ Khuynh vẫn mải mê ngắm nhìn cô ngủ say mà không để ý gì chuyện xung quanh. Trong lòng anh vẫn không ngừng tự trách bản thân. Suốt 6 năm qua, nhờ anh mà cô mới bị bệnh nặng như vậy. Vậy mà cô vẫn sợ anh lo lắng, vẫn lén lút âm thầm uống thuốc không để anh biết. Đã vậy, hôm nay anh lại không ở cạnh cô mà lại đến dỗ dành, chăm sóc người hết lần này đến lần khác gây sự với cô.
Do quá mệt mà đến tận trưa hôm sau Dương Họa Y mới tỉnh dậy. Cô đưa mắt nhìn xung
quanh. Căn phòng trống không. Chắc anh chỉ đi đâu đó quanh đây thôi nên cô không nghĩ nhiều. Cô chỉ cảm thấy khó chịu với chiếc ống thở vướng víu đang bám trên gương mặt nhỏ nhắn của cô. Bàn tay nhỏ khẽ gỡ chiếc ống thở xuống. Cứ ngỡ là không sao. Ai ngờ vài phút sau, cơn khó thở lại ập tới. Thật may, cô nhanh chóng đeo lại nên tạm ổn.
Dương Họa Y ngồi dựa vào thành giường. Trong đầu cô nhớ lại chuyện 1 tháng trước cô nằm viện vì bệnh này. Bác sĩ có nói do bị nhiễm lạnh quá nhiều, lại bị trong thời gian dài nên bệnh rất nặng. Hiện tại mới chỉ có thể uống thuốc cầm cự và làm giảm chút thôi. Dù sao bệnh hay không đối với cô cũng không quan trọng lắm. Miễn là bên cạnh cô vẫn có người quan tâm, chăm sóc là được rồi. Bởi thế mà cô mới không giận hay hận gì anh chứ!