- Nhưng mà con chỉ muốn đưa cô ấy ra ngoài chơi một chút cho thoải mái...
- Con trai, con nên nhớ một điều là luôn phải làm theo ý VỢ. Cho dù cô ấy có vô lí thì cũng phải ngoan ngoãn nghe theo. Bây giừo vợ con không thích đi thì hai đứa ở nhà cũng có sao đầu...
- À, thì ra là ông bảo tôi vô lí đúng không? - Không biết Nhan phu nhân từ đầu đi tới đứng ngay sau lưng Nhan lão gia.
- Đâu... đầu có. Tôi chỉ dặn con trai mình như vậy thôi mà... Tóm lại ý là vẫn phải tôn trọng Vợ mình thôi mà, đúng không vợ?
- Thôi bố mẹ ngồi nói chuyện với nhau đi! Con lên xem vợ con thế nào đây!
FE
Nhan Từ Khuynh định đi lên phòng để dỗ cô thì thấy cô đang từ trên tầng đi xuống. Ngoài thay một bộ đồ mới ra, trên tay Dương Họa Y còn cầm theo một chiếc túi xách nhỏ.
- Em... em định đi đâu à? - Nhan Từ Khuynh dường như đã đoán ra cô định làm gì.
- Thì đi chơi với anh! Nghe anh kì kèo mãi cũng mệt! - Dương Họa Y phồng má tỏ ra giận dỗi.
- Vậy là em đồng ý đi rồi hả? Với lại... anh cũng chỉ muốn đưa em ra ngoài... cho đỡ chán thôi mà... - Nhan Từ Khuynh cảm thấy tim mình như muốn tan chảy trước hành động đáng yêu này của cô.
- Thế giờ có đi không?
- Đi chứ!
Nhan Từ Khuynh vui vẻ cầm lấy chìa khóa xe rồi nắm lấy tay cô dẫn đi. Dương Hoa Y tự dưng cảm thấy con tim bé nhỏ như đập lỗi một nhịp trước cái nắm tay đầy ấm áp, dịu dàng kia. Dường như mọi chuyện đau khổ trước kia cô có cảm giác nó như chưa bao giờ tồn tại vậy. Trong lòng cô dần nhen nhóm cảm giác vui vẻ khi ở gần anh.
- Em muốn đi đầu nào? - Vừa lái xe, Nhan Từ Khuynh vừa quay sang hỏi cô.
- Em tưởng anh đòi đi thì phải biết là đi đầu rồi cơ mà? - Dương Họa Y nhíu mày nhìn anh.
- Thì... anh chỉ muốn đi theo ý em thôi... - Nhan Từ Khuynh ấp úng.
- Vậy thì đi chỗ này đi... - Dương Họa Y bất lực thở dài.
Một khung cảnh hiện ra trước tầm mắt của Nhan Từ Khuynh. Hôm nay trời xanh nắng nhẹ, xung quanh có một vài cây lớn tỏa bóng cùng những bông hoa đủ màu điểm trên một cánh đồng cỏ xanh mướt tạo nên một khung cảnh vô cùng thơ mộng, đẹp như một bức tranh vẽ.
- Anh thấy sao? - Dương Họa Y quay sang hỏi con người đang đứng sững bên cạnh.
- Sao em biết chỗ này hay vậy? - Nhan Từ Khuynh vẫn chưa hết ngạc nhiên trước vẻ đẹp này.
- Thì... đây là chỗ trước đây... em với Triệt hay tới chơi lúc rảnh khi cả hai còn học cấp ba... - Dương Họa Y hồi tưởng lại.
- Em nói sao? - Nhan Từ Khuynh thấy không vui khi nghe cô nhắc đến người cũ.
- Em... em xin lỗi... - Dương Hoa Y chợt nhận ra mình lỡ lời - Những lúc đó... bọn em...
- Anh biết mà! - Nhan Từ Khuynh thở dài xoa đầu cô.
- Hồi đó em đã từng nghĩ rằng, sau này nếu lấy ai thì em sẽ dẫn người đó đến nơi này thường xuyên để cùng nhau trải qua những kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc đời. Cùng nhau cắm trại, cùng nhau vui chơi, cùng nhau ngắm bầu trời, rồi sau này có con thì sẽ dẫn chúng đến đây...
Dương Họa Y vừa kể vừa đưa mắt nhìn về hía xa xăm. Nhan Từ Khuynh nhìn cô. Ánh mắt cô chứa đầy sự mơ mộng, hạnh phúc, lẫn chút hi vọng. Cô hi vọng một cuộc sống đầy vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng anh đã làm những gì...
- Vậy từ giờ, anh sẽ đưa em tới đây thường xuyên nhé? - Nhan Từ Khuynh dịu dàng nắm lấy tay cô.
- Anh... anh không để ý... chuyện cũ... ưm...
Không để cô nói hết, Nhan Từ Khuynh cúi xuống đặt nhẹ một nụ hôn lên môi cô. Dương Họa Y cảm thấy trái tim mình bỗng đập loạn nhịp. Gương mặt nhỏ đỏ bừng lên.
- Như thế đã đủ chứng minh anh tin em chưa? - Nhan Từ Khuynh đứng thẳng người lên nhìn cô.
- Ờm... - Dương Hoa Y ngại ngùng cúi mặt xuống, tay vò nhẹ vạt áo.
- Họa Ý, em đừng bao giờ lo lắng chuyện anh không vui hay giận khi nghe em nhắc tới chuyện cũ giữa em với Từ Triệt. Anh biết em không phải loại người như anh... - Tự dưng Nhan Từ Khuynh nhỏ giọng gần như thể nói cho bản thân nghe - ...và anh cũng không đủ tư cách để cấm em nhắc đến người khác...