Nhan Từ Khuynh thấy cô nắm chặt lấy áo mình liền nhớ lại chuyện mấy tháng trước. Anh nhớ lại bàn tay đó cũng từng run rẩy vì yếu, vì lạnh, nắm chặt lấy vạt áo anh để xin anh đừng đưa cô đến viện. Anh lại một lần nữa mềm lòng.
- Được rồi, không đi nữa. Anh đưa em về nhé! Về ăn bánh anh làm cho em nhé!
- Ừm...
Đôi tay nhỏ liền buông áo anh ra rồi vòng ra sau ôm chặt lấy người anh.
Nhan Từ Khuynh ngạc nhiên nhìn cô. Cô ấy... chủ động ôm mình ư? Trong lòng anh từ ngạc nhiên nhanh chóng chuyển sang vui mừng. Vậy là... vậy là cô ấy dần chấp nhận mình rồi ư? Cô ấy không còn ngại với mình nữa ư?
Dương Họa Y cứ ôm chặt Nhan Từ Khuynh như vậy cho tới khi tỉnh giấc. Đó cũng là lúc trời tối rồi.
- Em dậy rồi à?
Dương Họa Y giật mình ngước lên nhìn. Một cơ thể rất lớn đang nằm ngang ngay trước mặt cô. Cô luống cuống chống tay ngồi dậy nhưng lại bị trượt tay nên lại ngã vào người anh. Nhan Từ Khuynh cũng vội đưa tay ra đỡ lấy cô. Một khung cảnh tình cảm quen thuộc trong mấy phim ngôn tình hiện ra khiến cho Dương Hoa Y càng thêm lúng túng.
Nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, Nhan Từ Khuynh thích thú trêu chọc:
- Hồi trưa em còn ôm chặt lấy anh ngủ ngon đến giờ mới dậy, em còn ngại
gì?
- Anh... Em ôm anh ngủ ư? - Dương Họa Y ấp úng.
- Đúng rồi! Em ôm chặt tới nỗi anh không thể gỡ ra được. Để bế em lên đây, anh phải chật vật lắm đấy! Em cứ ôm ngang người anh thì anh bế em sao
được.
- Thật... thật ư?
- Đúng! Em nhỏ như vậy mà vẫn không thể bế nổi em.
- Vậy... làm thế nào... anh...
- Bí mật!
Dương Họa Y ngại ngùng úp mặt vào tay. Cô hận không thể đào một cái hố ở ngay chỗ này để chui xuống. Cô không ngờ sẽ có một ngày mình lại có thể... Mất thể diện quá mà!
Nhan Từ Khuynh tranh thủ thời cơ này càng ôm chặt Dương Hoa Y hơn. Cô ngạc nhiên hé mắt ra nhìn. Một ánh mắt đầy cưng chiều đang nhìn cô.
- Em thấy trong người khỏe hơn chưa?
- R... rồi...
- Vậy em đi thay đồ rồi mình xuống nhà nhé! Anh có bất ngờ dành cho em!
- Bất... bất ngờ ư?
- Ừm! Mau đi đi, anh chờ!
Dứt lời, anh liền hôn nhẹ lên trán cô một cái làm cho gương mặt cô càng thêm đỏ hơn. Cảm thấy tay anh buông lỏng hơn, cô nhanh chóng lách người ra rồi chạy nhanh vào phòng tắm.
Nhưng một lúc sau, cô chợt nhận ra một chuyện...
- Khuynh... Anh còn ở ngoài đó không?
- Sao? Có chuyện gì thế?
- Anh... anh lấy hộ em... bộ... bộ quần áo dài... ở trong tủ... được không?
- Sao cơ? Lấy quần áo ư?
- Ừm... Anh lấy nhanh đi...
- Bộ nào vậy?
- Bộ quần áo ngủ màu xanh...
- Của em đây!
Nhan Từ Khuynh thấy cánh cửa khẽ mở, một cánh tay nhỏ thò ra. Anh định trêu cô tiếp nhưng thấy trên cánh tay cô có nhiều vết sẹo, anh liền khựng lại. Nhưng vết sẹo này... Cảm giác ân hận lại nổi lên mỗi lúc một lớn.
- Khuynh! Đồ của em đâu?
Thấy anh mãi không đưa, Dương Họa Y bắt đầu nổi nóng.
- À... của em đây...
Cánh cửa lại đóng lại nhưng Nhan Từ Khuynh vẫn đứng thẫn thờ ở đó. Giờ anh đã hiểu tại sao cô lại hay mặc đồ dài kể cả mùa đông hay mùa hè. Có thể cô muốn che đi những vết sẹo đó để người ngoài không biết, nhưng cũng có thể... cô không muốn để anh thấy...