Nhan Từ Khuynh đi vào trong. Đuổi theo Lãnh Đình bây giờ cũng chỉ có mất thời gian thêm với gây hiểu lầm thôi.
Vừa vào đến cửa, một bóng dáng quen thuộc đang vừa ăn bim bim vừa ngồi xem phim ở sopha đập vào mắt anh.
- Họa Y, em đang ăn cái gì đấy?
Dương Họa Y thấy anh vào một mình liền quay lại nở một nụ cười vui vẻ.
- Anh mau vào đây xem phim với em này!
- Anh đang hỏi là em đang ăn cái gì kia?
- Thì... đồ ăn vặt...
- Em có biết mấy thứ này có hại như thế...
- Thôi nào! Anh đừng nói mấy câu đó như mấy ông bố khó tính nữa! Ai cũng nghĩ như anh thì lấy gì mà ăn lúc chán chứ? Với lại thỉnh thoảng em mới ăn một lần, có phải ngày nào em cũng ăn đâu. Mà lúc nãy em mua anh không có ý kiến gì, giờ không cho em ăn là sao?
- Ban này là do anh không để ý thôi. Ai biết là em mua mấy thứ này chứ? Giờ bỏ nó đi cho anh. Dù ăn ít hay nhiều vẫn là có hại cho cơ thể. Giờ sức khỏe của em đã không tốt rồi, lại còn ăn mấy thứ này nữa. Em muốn ăn thì bảo anh hoặc bảo người hầu, mọi người sẽ làm cho em ăn, cớ gì phải đi mua chứ?
- Nhưng chờ mọi người làm lâu lắm...
- Thôi được rồi! Em ăn đi! Lần sau không được mua nữa nhé!
- Ừm!
Nhan Từ Khuynh ngồi xuống ôm lấy cô rồi cùng cô xem phim. Cả hai cứ ngồi xem như vậy cho đến khi chuông điện thoại của anh vang lên mới tạm dừng.
Dương Họa Y không biết là có chuyện gì mà chỉ thấy gương mặt anh càng lúc càng tối sầm lại.
- Khuynh... Có chuyện gì thế? - Đợi anh cúp máy, Dương Họa Y mới khẽ lên tiếng.
- Không có chuyện gì đâu! Chỉ là... có thể tối nay anh... không ở nhà với em được... - Nhan Từ Khuynh ấp úng.
- Không sao! Nhưng mà... anh có thể cho em biết là anh đi đâu được không?
- Ờm... Là... là Đình Đình... bị tai nạn...
- Em hiểu rồi! Cô ấy bị nặng không?
- Anh không biết. Nhưng mà nghe người ta nói cậu ấy bị xe đâm...
- Anh đi đi!
- Em có...
- Anh nghĩ em là người ích kỉ lắm sao?
- Không có... Anh chỉ sợ em không vui... Với lại anh cũng sợ... em ở nhà một mình bị xảy ra chuyện gì...
- Em đâu có ở nhà một mình đâu! Còn dì Thẩm với mọi người nữa mà. Anh cứ đi đi.
- Vậy để anh qua bệnh viện chút nhé! Anh sẽ cố gắng về sớm với em...
Dứt lời, Nhan Từ Khuynh vội vã cầm lấy chiếc áo khoác với chìa khóa xe đi nhanh ra cửa. Dương Họa Y cũng đứng nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần qua khung cửa sổ rồi mới chịu đi ngủ. Có lẽ cô thực sự không lo ngại chuyện chồng mình ở với người khác giới qua đêm như bao người vợ khác nên chỉ mất vài phút là cô đã ngủ say rồi. Nhưng đúng là chẳng có gì đáng lo khi một người bị tai nạn còn một người thì ý thức giữ chừng mực vô cùng cao.
Nhưng chuyện không may lại tới lúc nửa đêm.
Dương Họa Y ngồi dựa vào góc giường, một tay ôm lấy ngực thở dốc, một tay bịt lấy miệng để cố gắng giữ không bị nôn ra nhiều máu. Không chỉ thế, cô còn cố gắng không ngừng khua đồ đạc rơi để báo hiệu cho người ngoài. Mất một lúc lâu sau, dì Thẩm thức đêm đi kiểm tra mọi việc vô tình đi ngang qua nghe được tiếng động trong phòng liền vội vàng mở cửa chạy vào mới phát hiện ra tình trạng của cô. Bà lo lắng đỡ lấy cô rồi gọi lớn:
- Người đâu! Mau đến đây nhanh lên! Tiểu thư gặp chuyện rồi! Tiểu thư, người cố gắng đứng dậy đi ra ngoài với tôi nhé...
Trong khi đó, Nhan Từ Khuynh vẫn đang ngồi dỗ dành Lãnh Đình mà không hề biết ở nhà đang xảy ra chuyện gì.
- Đình Đình, cậu ngoan ngoãn chút đi nào! Cậu phải bôi thuốc vào thì mới nhanh khỏi chứ!
- Nhanh khỏi hay không cũng không cần cậu lo!
- Tớ không lo thì ai lo cho cậu bây giờ được chứ? Đừng cứng đầu như thế! Mau bôi thuốc vào đi! Cậu bị thương nhiều như vậy...
- Tớ đã bảo không cần cậu lo rồi cơ mà! Mau đi về với vợ cậu đi!
- Thôi mà! Đừng giận nữa! Cô ấy cũng không có ý gì mà...
- Không có ý gì? Cậu còn vào hùa với cô ấy mà bảo là không có ý gì ư? Mau đi khỏi đây cho tớ! Đừng để tớ nhìn thấy cậu nữa!
- Cậu đừng giận nữa mà! À, cậu vừa mới tỉnh lại chắc đói rồi đúng không? Để tớ đi mua ít chảo cho cậu nhé!
- Không cần...
Không đợi Lãnh Đình nói xong, Nhan Từ Khuynh đã chạy đi rồi. Miệng thì đuổi anh đi nhưng trong lòng cô ta vẫn muốn anh ở lại với mình. Thấy anh đi mua cháo rồi, một nụ cười thoáng hiện lên trên gương mặt thanh tú. Đợi lát nữa cậu về, tớ sẽ vòi vĩnh cậu tiếp. Nhưng có lẽ... cô kém may mắn hoặc đúng hơn là không có cơ hội nữa rồi.
Nhan Từ Khuynh vừa ra đến cửa thì gặp ngay chiếc giường cấp cứu đang đẩy cô chạy vào. Mặt anh biến sắc khi thấy dáng vẻ của cô lúc này. Trong phút chốc anh quên đi việc đang định làm mà sợ hãi chạy theo cô.
Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại để Nhan Từ Khuynh với dì Thẩm ở ngoài lo lắng.
- Dì Thẩm, cô ấy...
- Xin thiếu gia đừng hỏi chuyện gì! Tiểu thư sẽ không gặp chuyện gì đâu...