• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Anh sao vậy? 

Dương Họa Y bước ra thấy Nhan Từ Khuynh vẫn đứng như trời trồng ở trước cửa liền hỏi. 

- Hả?... Em... em xong rồi à? 

- Anh bảo là có bất ngờ cho em... Vậy... 

- À, đi thôi! Nhưng mà em phải nhắm mắt lại. Mà từ từ đã... Em thấy những thứ ở dưới phòng khách rồi à? 

- Ở dưới đó có gì à? 

- Em về em không để ý gì luôn hả? 

- Không... Dưới đó có gì à? 

- Vậy thì em nhắm mắt lại đi! 

- Nhắm mắt lại thì em đi thế nào? 

- Anh bế em! 

Dứt lời, Nhan Từ Khuynh liền bế cô lên ngay lập tức. 

- Từ từ đã... 

- Em mau nhắm mắt lại đi! 

Đôi mắt long lanh từ từ khép lại trong sự bất an. Không biết ông chồng này định bày trò gì đây? 

- Rồi! Em mở mắt ra đi! 

Vừa đặt cô xuống Nhan Từ Khuynh vừa nói. Dương Họa Y mở mắt ra. Một hình ảnh quen thuộc hiện ra trước mắt cô. 

- Anh... 

- Chúc Vợ anh sinh nhật vui vẻ nhé! 

- Anh vẫn nhớ à... 

Dương Họa Y cúi đầu nói nhỏ. Cô chẳng hi vọng gì anh nhớ mấy ngày như thế này làm gì cả. Cô chỉ hi vọng một điều duy nhất là được sống một cuộc sống yên bình như ngày trước thôi... 

Nhìn thấy cô không được vui, Nhan Từ Khuynh cũng hiểu được lí do. Suốt 

mấy năm qua ở cùng với cô, ngày lễ lớn của cả nước anh còn chẳng mấy nhớ huống chi là sinh nhật cô. Bây giờ tình cảm của cả hai dần tốt lên anh mới để ý đến. Cô buồn cũng phải. 

- Anh xin lỗi... 

- Anh có lỗi đâu mà phải xin chứ... 

- Nhưng... mọi chuyện là do anh... 

- Em đâu có trách anh chuyện đó đâu. Với lại... giờ anh cũng quan tâm chăm sóc em nhiều hơn trước rồi mà. Cũng đâu cần phải rườm rà như vậy đâu... 

Càng cuối câu, giọng cô càng nhỏ dần. Ngoài không mong anh nhớ sinh nhật 

mình, Dương Họa Y cũng không thích phải làm tiệc to làm gì cả. Cô chỉ cần bữa cơm đầy đủ gia đình như lúc cô chưa làm dâu... 

- Tiểu Y, mau lại đây! Hôm nay mẹ làm cho con mấy món con thích với bánh dâu con thích nhất này! 

- Oa! Tuyệt quá! Tiểu Y cảm ơn mẹ nhiều! 

- Hôm nay ba con cũng về sớm để đón sinh nhật với con đó! Con thích không? 

- Có ạ! Nhưng mà... mẹ dặn ba đừng mua quà được không ạ? 

- Sao? Tiểu Y không thích quà nữa à? 

- Ngày nào đi học về ba mẹ đều mua quà cho Tiểu Y Tiểu Y không thích có quà nữa đâu! 

- Được rồi, mẹ sẽ bảo lão Dương không mua quà cho Dương tiểu thư nữa nhé! 

- Dạ!... 

Ký ức chợt ùa về khiến cho Dương Hoa Y thất thần hồi lâu. Nước mắt cũng không tự chủ mà rơi xuống. 

- Họa Y... 

Thấy cô khóc, Nhan Từ Khuynh khẽ chạm lên vai cô rồi từ từ ôm cô vào lòng. 

- Đừng khóc... Có anh ở đây rồi... Có chuyện gì cứ nói với anh... Em khóc như vậy anh cũng buồn lắm đấy... 

- Em không thể... Em... em nhớ ba mẹ... Em... muốn ở với ba mẹ... Em đã hứa với mẹ... là ở với mẹ mãi... không lấy chồng... Em thất hứa... với mẹ rồi... 

- Nín đi nào... Anh biết mà. Mai anh đưa em về thăm họ nhé! Giờ ăn bánh anh làm cho em này. Không có trứng với sữa nhưng ngon lắm đấy! Anh hỏi mẹ cả buổi để làm cho em đó. Em không ăn là không được đâu... 

Mặc Nhan Từ Khuynh có dỗ thế nào nhưng Dương Họa Y vẫn cứ khóc. Anh không biết phải làm thế nào nên chỉ đành ôm chặt lấy cô một lúc lâu... 

- Khuynh... 

- Anh đây! 

Sau một hồi lâu cuối cùng Dương Hoa Y mới lên tiếng. 

- Ngày mai... em muốn về nhà... 

- Vậy để anh đưa em về! 

- Không... Em muốn đi một mình... 

- Nhưng mà... 

- Em muốn về một mình. 

- Em đi trong ngày hay là... 

- Một thời gian... 

- Một thời gian... là bao lâu? 

- Em không biết... cũng lâu rồi em chưa về đó... 

- Vậy... có chuyện gì thì... gọi cho anh... 

- Em biết rồi... 

Dương Họa Y buông Nhan Từ Khuynh ra rồi nhìn xung quanh. Mọi thứ trang trí cũng đẹp nhỉ! Lại còn hợp với sở thích của cô nữa. Chắc anh phải tốn nhiều thời gian và công sức lắm. 

- Những thứ này... anh tự làm hết à? - Dương Họa Y mỉm cười hỏi. 

- Không... Thật ra anh chỉ lên ý tưởng thôi, còn đâu là mấy người làm chuẩn bị hết. Xin lỗi em... anh chưa chuẩn bị đầy đủ như em làm cho anh... 

- Không sao cả! Như thế này đẹp lắm! Đẹp hơn lần trước em tổ chức cho anh. Mà... bánh với quà của em đâu? Em chờ lâu quá! 

- Đây đây! Đợi anh chút. 

Năm phút sau, Nhan Từ Khuynh đi từ trong bếp ra với một hộp quà và một đĩa bánh trên tay. 

- Anh đã hỏi mẹ cách làm bánh này cho em đấy! Em mau thử đi xem có ngon không? À quên... Còn nến nữa! 

- Không cần nến đâu! Em ăn đây! 

Dương Họa Y cắn một miếng bánh lớn. Nhưng mùi vị này... 

- Sao? Anh làm ngon hơn mẹ làm chứ? 

- Ừm... ngon lắm... 

Anh nấu cơm thì còn ăn tạm được. Nhưng để anh làm mấy thứ này thi... Coi như cô chưa ăn gì cả... 

- Còn quà của em đây! Em mau mở đi! 

Đôi tay nhỏ cẩn thận bóc từng lớp giấy gói quà ra rồi mở nắp hộp. 

- Đây là vòng sức khỏe. Cái này là đồ đôi. Chiếc vòng này sẽ báo tình trạng sức khỏe của em cho anh cũng như của em cho anh. Không chỉ vậy, nó cồn được gắn thiết bị định vị để đảm bảo an toàn cho cả hai. 

- Chắc nó đắt lắm nhỉ? 

- Anh đặt mua bên nước ngoài, giá cũng bình thường thôi! Em không cần quan tâm chuyện đó đâu! Để anh đeo cho em nhé! 

- Um! 

- Thế này anh cũng không cần lo nhiều khi xa em nữa rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang