• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ sau một câu nói, khoảng cách của cô và bọn chúng bị thu hẹp lại. Dương Họa Y nhanh chóng nhìn quanh và phát hiện chiếc gậy gỗ đang dựng cách đó không xa. Nhanh như chớp, cô đã cầm được cây gậy trong tay và bọn kia chưa kịp phản ứng gì đã bị cô đập mạnh vào sau gáy. Chúng bị choáng nhưng không bị ngất hay hề hấn gì. Nhanh thôi... Cô đã bị bọn chúng tôm được. Phần vì cơ thể này quá nhỏ so với bọn chúng, kèm theo đó sức khỏe bị giảm sút đi rất nhiều nên cô không thể cầm cự được lâu nữa... 

Những bàn tay bẩn thỉu sờ soạng khắp người cô. Cô sợ hãi giãy giụa nhưng càng làm vậy, y phục của cô càng hở dần ra. Vào lúc cô sợ hãi và tuyệt vọng nhất thì cánh cửa lại một lần nữa mở ra... 

- Mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của các ngươi ra khỏi người nàng ấy ra! 

Nhan Từ Khuynh tức giận quát lớn. Đám người đó dường như không sợ chút nào, thậm chí càng hả hê hơn. 

- Vương gia, đây không phải là thứ đồ chơi bị vứt bỏ của ngươi sao? Ngươi không dùng thì để bọn ta dùng... 

Bọn chúng không hề biết sau mỗi chữ phát ra, cơn lửa giận của Nhan Từ Khuynh càng lúc càng lớn hơn nữa. Hàn khí tỏa ra từ người anh càng lúc càng nhiều khiến cho căn phòng càng trở nên lạnh lẽo hơn. Không đợi nói hết câu, tất cả đều nằm rạp hết xuống đất, trên cổ còn xuất hiện vết cắt rất sâu. Trên mặt anh lúc này còn vương ít máu văng lên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn đám rác rưởi nằm chết ở dưới đất. Trông anh lúc này thật không khác gì một ác quỷ. 

Dương Họa Y vẫn chưa thoát khỏi sự sợ hãi. Cả người cô đều run rẩy. Đôi mắt đẫm lệ vô cùng hoảng loạn. Những giọt máu bắn lên người càng khiến cô thêm sợ hãi hơn. 

Nhan Từ Khuynh quay người lại nhìn cô. Ánh mắt sắc lạnh đó bỗng thay bằng ánh mắt ôn nhu, ấm áp, có chút phần đau lòng. Anh cởi chiếc áo ngoài cuốn lên người cô rồi ôm chặt lấy cô dỗ dành: 

- Họa Y, đừng sợ nữa! Có anh ở đây rồi! Sẽ không ai làm gì được em nữa hết! Là do anh bất cẩn nên mới để em gặp chuyện. Anh hứa sau này sẽ bảo vệ em thật tốt hơn nữa để em không phải xảy ra bất kì chuyện gì nữa... 

Dù anh có an ủi, vỗ về như thế nào đi nữa, Dương Họa Y vẫn còn hoảng loạn, sợ hãi. Cả người cô vẫn không ngừng run rẩy. Tuy bọn chúng chưa đi quá xa nhưng những hành động vừa rồi cũng đủ để lại nỗi ám ảnh cho cô. 

Không còn cách nào khác, Nhan Từ Khuynh đành đứng dậy bế cô ra ngoài để trở về Dạ phủ. Trên đường về, do quá sợ, lại kèm theo mệt mỏi, Dương Họa Y đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Nhìn giọt lệ còn đọng lại trên mắt cô, anh không khỏi tự trách. Đáng lẽ anh không được phép rời mắt cô như thế. Cho dù cô có giận mấy anh cũng phải lì lợm ở lại mới phải. Đã vậy, lúc cô đang gặp nguy hiểm, anh lại đang làm chuyện đó với người khác nữa... 

Càng nghĩ, Nhan Từ Khuynh càng thấy ăn năn, hối hận, tự trách. 

Về đến Dạ phủ, anh nhanh chóng đưa cô về phòng, thay cho cô bộ đồ ngủ rồi đắp chăn cho cô ngủ cẩn thận. Xong xuôi đâu đấy, anh ra ngoài nói với đám cận vệ: 

- Đến Mộ phủ, bắt tất cả bọn chúng cho ta. Cử một người lên báo với hoàng thượng rằng: ngày mai Dạ vương gia ta sẽ xử chém hết tất cả người nhà Mộ gia. 

- Vâng ạ... 

Chưa bao giờ đám cận vệ ấy lại thấy vương gia của họ lại có thể tàn nhẫn đến mức như vậy. Đúng là mang tiếng ác ma, nhưng chưa bao giờ họ thấy vương gia tức giận tới mức cho người đi giết cả một gia tộc như vậy chỉ vì một người từng bị coi là phế vật. 

Ra lệnh xong, Nhan Từ Khuynh lại quay vào trông chừng cô. Anh sợ rời mắt cô thêm một chút nào nữa thì cô sẽ lại gặp nguy hiểm. 

Dương Họa Y đã ngủ say. Nhưng nỗi ám

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK