- Vậy thì đi bộ từ đây về nhà nhé?
- Không... Đi... đi quanh phố...
- Được! Nghe em hết! Giờ đi thôi!
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé dắt đi. Dương Họa Y không phản kháng như mọi khi nữa mà im lặng đi theo. Một ánh mắt theo dõi cả hai không rời...
Anh với cô đi mãi nhưng không ai nói với ai câu nào. Cả hai cứ im lặng với nhau như vậy cho đến tận trưa. Nhan Từ Khuynh dẫn cô dừng lại trước một quán ăn.
- Cũng trưa rồi! Chúng ta vào đó ăn chút gì nhé?
Dương Họa Y gật đầu. Nhan Từ Khuynh dẫn cô đi vào đến một góc khuất để cô ngồi đấy rồi đi gọi món. Cô im lặng cúi đầu xuống văn về vạt váy. Một lúc sau, cô lại ngẩng lên nhìn bóng lưng của anh ở quầy đang gọi món. Bóng lưng ấy tuy đem lại cho cô cảm giác an toàn nhưng cô lại cảm thấy như đang thiếu một thứ gì đó mà ở anh không có được. Có lẽ là sự gần gũi. Cô và Nhan Từ Triệt thân nhau từ nhỏ, thậm chí còn từng là người yêu của nhau nên sự gần gũi... phải hơn hẳn ai đó...
- Em đang nghĩ gì vậy?
Nhan Từ Khuynh đã quay lại từ lúc nào. Thấy cô cứ thẫn thờ nhìn về một phía nên anh đưa tay ra vẫy trước mặt cô.
- Tôi... tôi không sao...
- Anh gọi rồi! Lát nữa sẽ có đồ ăn thôi! Nhưng mà... em thật sự ổn chứ? Anh thấy em hơi
khác...
- Tôi ổn... Mà này... - Chợt cô nhìn thẳng vào mắt anh - Lúc anh gặp lại người mình từng yêu... anh cảm thấy như thế nào?
- Ý em là... Liễu Nhi hả?
Nhan Từ Khuynh bỗng chột dạ. Không phải cô đang thăm dò anh đấy chứ?
- Ờm thì... Có chút ngạc nhiên...
- Lúc đó... anh có cảm thấy... bản thân còn tình cảm với người ta không?
Cô hỏi lạ. Không lẽ cô nghĩ ngợi về chuyện đó nên mới sinh ra tâm trạng như vậy?
- Anh... lúc đó... cũng còn một chút...
- Vậy làm thế nào để anh buông bỏ được?
- Nhận ra được tình cảm của mình dành cho em là cách để anh có thể từ bỏ được cô ta!
Nhan Từ Khuynh nhìn thẳng vào mắt cô, tay nắm chặt lấy tay cô, giọng nói đầy sự tự tin và chân thành. Bất giác, Dương Họa Y thấy hai bên má mình nóng lên.
Vậy là... yêu một người khác là cách để quên đi người cũ đúng không? Nhưng mà chuyện của anh vẫn có chút khác vì Liễu Nhi còn tính kể anh. Còn đối với Nhan Từ Triệt thì...
Phục vụ lúc này đem đồ ăn tới đặt lên bàn.
- Đồ ăn tới rồi! Em mau ăn đi! Lúc sáng em ăn có ít cháo, lại đi nhiều như thế chắc em đói lắm rồi đúng không? Này, ăn phần thịt anh vừa mới cắt ra này...
Nhan Từ Khuynh liên tục lấy sẵn đồ ăn bỏ vào đĩa của cô, miệng còn không ngừng giục cô ăn trong khi đĩa của mình lại không có gì.
- Anh... không ăn à?...
- Em ăn no rồi anh mới ăn!
- Anh không ăn thì tôi cũng không ăn!
- Được rồi! Anh ăn! Em cũng mau ăn đi!
Dương Họa Y cúi xuống cầm đĩa lên định ăn nhưng khi nhìn vào chỗ thịt được cắt nhỏ trong đĩa của mình, cô lại nhớ đến người đó...
- Tiểu Y! Món thịt cậu thích này!
- Cậu không cắt ra cho tớ hả?
- Với sức ăn của cậu thì cắt ra sợ cậu không đủ ăn!
- Cậu dám trêu tớ? Gan cậu dạo này lớn quá nhỉ?
- Tớ nào dám trêu Vợ tớ? Đó chỉ là sự thật thôi mà!
- Còn nói nữa! Mau cắt ra cho tớ đi!
- Rồi rồi! Của Vợtớ đây! Biết kiểu gì cậu cũng bắt tớ cắt nên tớ chuẩn bị sẵn rồi đây!..
Vợ... Tớ xin lỗi! Là do tớ thất hứa... Nhưng liệu cậu có thể cho tớ cơ hội để làm lại được không?
- Vợ, em đang nghĩ gì thế?
Dương Họa Y giật mình ngẩng đầu nhìn Nhan Từ Khuynh. Thấy ánh mắt lo lắng của anh, cô vội cúi đầu xuống ăn.
- Ờm... nếu em có chuyện gì khó chịu trong lòng thì cứ nói ra nhé! Im lặng mãi không phải là cách tốt đâu. Em như vậy cũng khiến người khác lo lắm đấy, biết chưa?
- Ừm...