Nhan Từ Khuynh lo sợ cô lại bị bệnh nặng như ở thời hiện đại. Anh cũng rất
muốn giúp cô nhưng thực sự anh không biết ngôn ngữ cổ cũng như không thể hiểu hết những tính toán của cô. Anh biết tính cô luôn âm thầm một mình nên sẽ chẳng bao giờ hé với anh nửa lời về kế hoạch của mình. Không chỉ vậy, cô sẽ rất dễ nổi nóng mỗi khi đi xen vào việc của cô. Anh không muốn cô phải mệt mỏi thêm nên đành lựa chọn im lặng theo cô mọi lúc mọi nơi.
Như thường ngày. Đã quá nửa đêm rồi. Ngọn đèn trong thư phòng vụt tắt. Dương Họa Y lúc này mới chịu đi ngủ. Cô dựa theo ánh trăng để lần ra cửa. Nhan Từ Khuynh đã về phòng từ bao giờ. Anh rất muốn ở lại với cô nhưng khi thấy ánh mắt sắp sửa nổi giận, anh đành phải ngậm ngùi đi về phòng một
mình. Anh tính lén lút ở ngoài theo dõi cô nhưng chưa được mấy phút đã bị cô phát hiện. Thiếu chút nữa là cô đã hết hết đồ đạc ra ngoài cửa rồi.
Ra đến cửa thì có ánh sáng từ những chiếc đèn lồng treo dọc hành lang. Dương Họa Y cũng dễ dàng đi về phòng hơn. Thỉnh thoảng trên đường về, cô gặp một vài cận vệ đi tuần. Như vậy cô cũng thấy an tâm phần nào về sự an toàn của Dạ phủ.
Nhưng...
- Ngươi là ai? Mau buông ta ra!
Dương Họa Y dùng hết sức để vật lộn với hai bóng đen đang giữ chặt lấy mình. Đám cận vệ cũng nghe thấy tiếng của cô liền chạy tới nhưng vẫn muộn một bước...
Ở trong phòng, Nhan Từ Khuynh vẫn chưa biết cô bị bắt cóc. Thậm chí anh còn cứ nghĩ cô đã về đến phòng để nghỉ ngơi khi thấy bóng người đứng ở trước cửa. Anh không thắp đèn, bóng dáng đó lại hao hao giống cô nên anh không nghi ngờ gì cả.
Bóng dáng ấy từ từ lại gần chỗ Nhan Từ Khuynh rồi nhẹ nhàng nằm xuống cạnh anh. Theo thói quen, anh vòng tay qua ôm lấy người bên cạnh. Anh thấy có chút lạ khi người đó không có đẩy anh ra như mọi ngày, thậm chí còn vòng tay qua ôm lấy anh. Anh thầm nghĩ chắc hôm nay cô có chút thay đổi nên vui vẻ ôm chặt người đó hơn. Nhưng một lúc sau, một bàn tay không an phận mà mò mẫm khắp người anh.
- Nghi... nàng đang... làm gì vậy?
Người đó không đáp mà vẫn tiếp tục.
Chợt Nhan Từ Khuynh túm lấy bàn tay ấy khiến người đó giật mình.
- Nàng biết nàng đang làm trò gì không?
Người đó vẫn im lặng.
- Hay là... nàng muốn?...
Người đó gật đầu.
Nhan Từ Khuynh không nghi ngờ gì nữa mà tiếp tục chuyện đó với người nằm cạnh mình. Anh nghĩ lần này thực sự là cô chứ không bị lừa như lần trước nữa. Nhưng...
Khi cả hai đang dần chìm vào giấc ngủ vì mệt thì cánh cửa phòng bật mở ra. Một giọng nói gấp gáp, khẩn trương vang lên khiến cả hai tỉnh giấc:
- Vương gia!... Vương gia!... Vương phi xảy ra chuyện rồi!...
- Ngươi nói cái gì vậy? Ngươi không muốn sống nữa đúng không? Không phải nàng ấy đang nằm cạnh ta sao? - Nhan Từ Khuynh tức giận khi bị phá giấc và nghe thấy người khác trù vợ mình.
- Thần không dám ạ... Nhưng mà... chính thần... và mọi người nhìn thấy... vương phi bị bắt cóc...
- Sao cơ? Vậy ai đang nằm ở đây?
Ánh nến rọi khắp phòng.