- Tiểu Y! Cậu muốn người khác phải chăm sóc cho cậu sao? Trời lạnh như vậy mà cậu chỉ mặc có như vậy thôi sao?
- Tớ bệnh đâu cũng khiến cậu chăm chứ? Tớ chỉ cần Tiểu Ngọc lo là đủ rồi!
- Bướng nhỉ? Mau quàng khăn vào cho tớ không thì ở nhà đi!
- Được rồi! Quàng khăn là được chứ gì!...
Bất giác Dương Họa Y rơi một giọt nước mắt.
- Họa Ý, em sao vậy?
Nhan Từ Khuynh thấy cô khóc thì không khỏi lo lắng. Anh vội đưa tay lau nước mắt cho cô.
- Em thấy không khỏe chỗ nào à? Hay em lại nghĩ ngợi gì không tốt rồi?
- Nhan thiếu... giờ tôi muốn ở một mình... Anh... để tôi đi một mình...
Dứt lời, cô quay người đi nhanh ra cửa để lại anh đứng một mình ở đó.
Trời lất phất mưa phùn.
Một bóng dáng nhỏ bé đi lang thang trên con phố thưa.
Giờ trong lòng Dương Hoa Y vô cùng rối bời. Họ là anh em ruột đấy! Liệu bây giờ ly hôn với anh rồi quay ra ở cạnh em có bị người khác dị nghị không? Và bố mẹ chồng có đồng ý như vậy không? Hay họ sẽ trở nên ghét bỏ mình? Và... liệu cậu ấy có còn chấp nhận mình nữa không?
Chợt cô nở một nụ cười. Nụ cười chứa đầy sự khinh bỉ. Dương Họa Y, từ bao giờ mày lại có thể nghĩ ra những ý nghĩ vớ vẩn như vậy cơ chứ? Dù mày vẫn còn tình cảm với người ấy nhưng giờ mày đã là vợ của người khác rồi. Từ xưa đến giờ mày luôn là người giữ gìn hình tượng bên ngoài. Vậy lấy cái vẻ ngoài này làm lựa chọn đi...
Dương Họa Y dừng chân ở một bến xe buýt. Cô cứ đứng thẫn thờ ở đó. Có hai hay ba chuyến xe buýt đi qua dừng lại vì cứ ngỡ cô bắt xe và bác tài xế suýt nổi quạu khi cô từ chối lên xe.
- Không đi, đứng chỗ này làm gì?
Một chiếc ô dừng lại trên đầu có kèm giọng nói vang lên bên cạnh.
- Tiểu... Tiểu Triệt...
- Đừng gọi tôi là Tiểu Triệt nữa! Gọi là A Triệt hoặc Triệt, hoặc có thể là... em rể đi.
Em rể. Khoảng cách xác định rồi.
Dương Họa Y gật đầu rồi hướng đôi mắt vô thức nhìn dãy nhà đối diện.
- Không lạnh sao?
Một lúc lâu sau, Nhan Từ Triệt mới lên tiếng.
- Hả... À... không lạnh...
- Ăn gì chưa?
- Rồi...
- Cậu... đã hoàn thành ước mơ chưa?
- Chưa...
Lại một khoảng im lặng. Bây giờ đã có ranh giới giữa hai người rồi. Nói gì cho hợp nữa?
- Ưm... Triệt này...
- Sao?
- Bây giờ... tớ là... chị dâu cậu... nhưng cậu... đừng xa lánh tớ... như vậy được không?...
- Vẫn nên có khoảng cách. Giờ thì về nếu không muốn nhiễm lạnh.
- Ừm...
Dương Họa Y quay người định về thì Nhan Từ Triệt lại nắm lấy cô tay cô kéo lại.
- Để tôi đưa cậu về.
- Không cần đầu! Tôi tự về.
Nhan Từ Triệt không nói nhiều mà bể cố lên xe rồi lại đi.
- Cậu...
- Mưa càng lúc càng nặng hạt. Cậu muốn bị cảm?
Dương Họa Y không nói gì nữa mà tựa đầu vào cửa kính. Thôi vậy. Cậu ấy muốn làm gì thì làm. Dù sao giờ cô cũng thấy trong người lại bắt đầu mệt rồi.
Nhưng chưa về đến nơi, Dương Họa Y đã ngủ thiếp đi. Có lẽ do mệt quá. Nhan Từ Triệt quay sang nhìn cô. Anh bỗng nở một nụ cười nhẹ. Cô vẫn đáng yêu như ngày nào. Chỉ tiếc là... cả hai có duyên nhưng không có phận. Nhưng anh vẫn lo. Đây là xe anh, cô vô tư ngủ như vậy còn an toàn. Nhỡ ở xe người khác mà cô như vậy thì sao đây? Ông anh này trông vợ bất cẩn quá rồi đấy!