• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Cô khẽ gật đầu. Cô cũng muốn nói ra lắm chứ! Nhưng chuyện này... nếu nói ra... liệu có xảy ra vấn đề gì không? 

Ăn xong, Nhan Từ Khuynh lại dẫn Dương Họa Y đi tiếp. Dù sao cô cũng chưa muốn về mà. 

- Em mệt không? 

Được một lúc, anh quay sang hỏi cô. Anh sợ sức khỏe cô yếu mà đi nhiều như vậy... 

- Không... 

- Hay là chúng ta về nghỉ ngơi đi, mai anh sẽ dẫn em đi tiếp nhé? 

- Anh không đi làm à? 

- Chút công việc anh giải quyết nhanh thôi! Anh chỉ muốn dành toàn bộ thời gian ở cạnh em... 

- Điều gì... đã khẳng định là... anh yêu tôi? Hay đó chỉ là cảm xúc nhất thời của anh? 

- Họa Ý, em nhìn vào mắt anh này! - Nhan Từ Khuynh đặt tay lên vai cô, người cúi xuống thấp bằng cô - Nếu là cảm xúc nhất thời, anh sẽ chẳng bao giờ thấy đau khi em bị tổn thương, sẽ chẳng bao giờ sợ mất em khi rời xa em, để em một mình, và sẽ chẳng bao giờ chăm sóc em cẩn thận từng chút một như vậy. 

Nghe những lời này, Dương Hoa Y có chút dao động. Nhưng... vẫn còn khúc mắc gì đó trong lòng khiến cô không thể tiếp nhận tình yêu này anh dành cho cô... 

Hai người im lặng hồi lâu. Cuối cùng vẫn là Nhan Từ Khuynh lên tiếng: 

- Thôi! Giờ chúng ta về thôi! Mai anh đưa em đi tiếp nhé? 

Dương Họa Y khẽ gật đầu. Anh thấy cô đồng ý liền gọi tài xế tới đón. Về tới nhà, cô liền về phòng nằm ngủ. Tuy nói là ổn nhưng đi như vậy cô cũng thấy mệt. Anh thấy cô ngủ thì cũng tranh thủ tới thư phòng giải quyết việc ở công ty. 

- Anh hai! Chị dâu! Hai người đâu hết rồi? 

Một giọng nói lanh lảnh vang lên từ ngoài sân. Nhan Từ Tuệ tung tăng xách đồng hành lí đi vào trong. Theo sau cô là bố mẹ cô và Nhan Từ Triệt. Nhan Từ Khuynh nghe thấy tiếng em gái mình liền dừng công việc lại rồi vội vã chạy xuống. 

- Tiểu Tuệ? Bố mẹ? A Triệt? Sao mọi người lại tới đây? Mọi người về khi nào mà không gọi con ra đón? - Giọng anh có chút ngạc nhiên xen lẫn gấp gáp. 

- Mọi người cũng vừa mới về thôi! - Nhan phu nhân cười - Tại Tiểu Tuệ cứ đòi đi gặp chị dâu nó nên đành tới đây trước. À, nhắc mới nhớ, Tiểu Y đâu rồi? Sao mẹ không thấy con bé đâu? 

- Cô ấy mệt nên đang ngủ trên phòng. Mọi người nhỏ tiếng giúp con được không? 

- Ghế nhỉ? Có vợ vào khác hẳn! Bố thấy con giống hệt bố hồi trước rồi đấy! Có phải con sợ con bé tức giận khi bị đánh thức đúng không? Mẹ con hồi trước cũng như thế đấy... - Nhan lão gia vỗ vai anh cười. 

- Lão gia của tôi! Ông vừa nói gì nhỉ? Tôi không nghe rõ! - Nhan phu nhân lườm chồng mình. 

- Ờm... tôi có nói gì đâu... Chắc bà nghe nhầm... - Nhan lão gia gãi đầu quay mặt né tránh. 

- Cô ấy không có như vậy đâu! Chỉ là dạo này thời tiết thay đổi nên sức khỏe cô ấy không được tốt... 

- Anh hai, anh cho em ở cùng chơi với chị dâu mấy hôm được không? Em nhớ chị ấy lắm! - Nhan Từ Tuệ ôm lấy tay anh làm nũng. 

- Không được! Chị dâu em giờ sức khỏe không tốt. Đợi bao giờ cô ấy khỏe hẳn thì anh đưa cô ấy sang chơi với em nhé! - Nhan Từ Khuynh xoa đầu em gái mình thương lượng. 

- Anh nhớ đấy nhé!... 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK