• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mong Nhan thiếu chăm sóc cho thiếu phu nhân cẩn thận và nhiều hơn nữa thì may chăng sức khỏe của cô ấy mới khá lên nhanh được! 

Nói xong bác sĩ rời đi. Nhan Từ Khuynh ngồi xuống cạnh cô. Anh đưa mắt nhìn đống đồ xung quanh chưa kịp dọn. Cô yếu như vậy mà vẫn lặn lội tới đây để chăm sóc cho anh ư? Cô đối với anh tốt bao nhiêu mà tại sao anh lại có thể tàn nhẫn với cô nhiều như thế? 

Càng nghĩ, Nhan Từ Khuynh càng thấy ân hận. Anh khẽ đưa tay chạm vào má cô. Đỡ hơn ban nãy một chút. Anh đứng dậy dọn dẹp xung quanh rồi xuống dặn trợ lí: 

- Vất vả cho anh nhiều rồi! Giờ anh làm giúp tôi nốt việc cuối rồi tôi sẽ cho anh nghỉ phép 1 tháng có lương và thưởng! 

- Cảm ơn Nhan thiếu! Mà việc người cần tôi giúp là gì thể ạ? 

- Đầu tiên là báo cho chủ của Hoa Y là không phải lo cho cô ấy nữa, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt! Sau đó anh cho tìm tất cả những người hầu trước đây từng làm cho Dương gia, bảo họ hãy đến căn biệt thự này làm việc một thời gian. Cuối cùng là cho người đến tu sửa lại căn biệt thự của Dương gia, cố gắng khôi phục nó về vị trí như lúc Họa Y còn ở đó. 

- Dạ, tôi sẽ đi làm ngay! Chắc chắn mọi thứ sẽ hoàn thành xong sớm thôi ạ! 

Đến đêm Dương Hoa Y mới tỉnh lại. Tuy đầu óc vẫn còn chút mơ hồ nhưng cô vẫn cố chống tay ngồi dậy. Nhưng cô cảm thấy có thứ gì đó rất nặng đang đè ngang bụng cô khiến cô không thể cựa được. Dưới ánh đèn mờ, một cánh tay to đầy cơ bắp đang vắt ngang bụng cô. 

Dương Họa Y không cần nhìn sang cũng biết chủ nhân của cánh tay này là ai. Chợt cô nhìn thấy chiếc nhẫn lấp lánh ở tay anh. Cô tưởng anh đã vứt nó hồi 6 năm trước rồi mà nhỉ? Chính cô đã nhìn thấy tận mắt anh đã ném nó vào bụi cây sau vườn. Sao nó lại ở đây nhỉ? 

Mà thôi, dù gì nó cũng không quan trọng gì với cô nữa rồi! 

Dương Họa Y khẽ nhấc tay anh ra khỏi người mình rồi lặng lẽ xuống giường để rời khỏi căn biệt thự này. Nhưng vừa mới đặt chân xuống giường, Nhan Từ Khuynh tỉnh giấc. Anh đưa mắt nhìn sang bên cạnh không thấy cô vội bật dậy. Chợt bóng dáng bé nhỏ vẫn đang mò mẫm ra cửa trong bóng tối đập vào mắt anh khiến anh an tâm phần nào. 

- Họa Y! Em đi đâu đấy? 

Dương Họa Y quay người lại nhìn. Cô thấy hơi sợ khi thấy anh dậy nhưng vẫn im lặng quay lưng đi tiếp ra cửa. 

- Em dám lơ anh? 

Cơ thể nhỏ bé bỗng run lên. Nói là không sợ anh nhưng những hành động, giọng điệu của anh lúc tức giận đã trở thành nỗi ám ảnh của cô nên khi nghe thấy anh nói vậy, cô vẫn không tránh khỏi sự sợ hãi. Nhan Từ Khuynh cũng nhanh chóng nhận ra điều này liền đứng dậy lại gần chỗ cô đứng rồi ôm lấy cô vào lòng. 

- Anh xin lỗi vì đã làm em sợ! Anh chỉ muốn biết em định đi đầu giữa lúc đang ốm nặng như thế này thôi... 

- Tôi... tôi muốn về... - Cô nói như muốn khóc. 

Nhan Từ Khuynh buông cô ra, xoay người cô lại rồi đặt tay lên vai cô, người hơi cúi xuống để mặt anh ngang tầm với mặt cô nói: 

- Nhưng cũng đã muộn rồi! Hay bây giờ em chịu khó ngủ ở đây nốt đêm nay rồi mai anh đưa em về nhé? 

Dương Họa Y ngẫn ngự một lúc rồi cũng gật đầu. Dù sao cũng nửa đêm rồi, có ai chạy xe giờ này để cô bắt xe về chứ? Với lại các chú cô đi làm cũng mệt rồi, cần để cho họ nghỉ ngơi những lúc như này... 

Nhưng mà... cô sẽ ngủ ở đâu? Đừng nói là ngủ ở căn phòng này nữa nhé! 

- Tôi... Anh buông tôi ra... để tôi về phòng... - Dương Họa Y khẽ đẩy anh ra rồi ngập ngừng. 

- Phòng? Em định về phòng nào nữa? Đây không phải là phòng của em sao? 

- Phòng... ở tầng ba... phòng cũ... 

- Trước đây chẳng phải anh đã bảo đây là phòng của em rồi sao? Căn phòng cũ đó anh dùng làm phòng kho rồi. Giờ em ngủ ở đây đi. Nếu em không muốn anh nằm cùng thì để anh ra ghế kia ngủ... 

- Không cần... Ở đây... không quen...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK