• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Nhan Từ Khuynh không đợi cô nói hết đã bế cô lên giường rồi nằm cạnh ôm lấy cô. 

- Như thế này sẽ quen! Bảo bối ngủ ngon! 

Anh khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn rồi nhắm mắt ngủ. Nhưng chưa được mấy giây cô đã đánh vào người anh rồi lùi ra một chút. 

- Em sao thế? - Nhan Từ Khuynh lo lắng hỏi. 

- Khó thở... - Dương Họa Y ôm ngực thở dốc. 

- Anh xin lỗi... 

- Không sao... 

Lần này anh chỉ ôm cô nhẹ nhàng, chừa cho cô một khoảng để cô dễ thở. Anh cũng biết phổi của cô bị bệnh không nhẹ, trời lạnh cô lại hay bị khó thở nên anh phải cố hết sức cẩn thận. 

Cả hai cứ ôm nhau ngủ như vậy cho tới sáng. Nhan Từ Khuynh dậy trước. Anh tranh thủ nhìn ngắm gương mặt nhỏ nhắn nhưng xanh xao đang nằm bên cạnh. Xem ra xa anh một thời gian trông có khỏe lên không ít. Chỉ là do hôm trước cô nhảy xuống sông để vớt anh lên nên mới bị ốm nặng như vậy. 

Nhan Từ Khuynh lại nghĩ. Càng nghĩ anh càng thấy bản thân mình tồi tệ cỡ nào. Giờ muốn giữ cô ở lại bên cạnh cũng không được mà âm thầm theo dõi cô từ xa cũng không yên. Anh thực sự không biết phải làm cách nào để chuộc lỗi với cô được nữa. 

Tranh thủ lúc cô còn ngủ, Nhan Từ Khuynh đi làm vệ sinh cá nhân rồi lại quay ra nằm xuống cạnh cô. Mãi đến trưa Dương Họa Y mới tỉnh dậy. 

- Em dậy rồi à? 

Dương Họa Y có chút giật mình khi nghe thấy giọng nói tự nhiên phát ra trên đầu mình. 

- Em thấy khỏe hơn chưa? - Nhan Từ Khuynh xoa đầu cô hỏi. 

Cô khẽ lắc đầu. 

- Hay anh đưa em đi bệnh viện khám nhé? 

Cô vẫn lắc đầu. Bỗng tự nhiên anh bế cô lên rồi đi về hướng nhà tắm. 

- Anh... anh định làm gì...- Dương Hoa Y hoảng hốt 

- Đưa em đi rửa mặt! - Nhan Từ Khuynh tỉnh bơ đáp. 

- Tôi... tôi tự đi được... 

- Ngoan! Nếu em không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn! 

Dương Hoa Y đành ngoan ngoãn nghe theo dù trong lòng vẫn có chút sợ hãi. 

Nhan Từ Khuynh đặt cô đứng xuống đất rồi đưa tay quàng qua người cô như thể giữ cho cô không bị ngã. Sau đó anh lấy chiếc khăn mặt nhẹ nhàng lau cho cô. Trông anh như đang chăm sóc cho một đứa trẻ con hơn là chăm sóc cho vợ mình. 

Dương Họa Y cảm thấy rất ngại khi anh làm như vậy. Cô cố đưa mắt nhìn xung quanh để bớt ngại. Cô chợt nhận ra, mọi đồ dùng cá nhân của cô đều được anh đem hết qua đây và giữ gìn rất cẩn thận. Nhưng lòng cô lại dấy lên nỗi sợ khi thấy số thuốc dạ dày cô giấu sau tủ quần áo ở phòng cũ đang nằm gọn gàng ở một góc giá để đồ trong phòng tắm. 

Nhan Từ Khuynh phát hiện ra ánh mắt của cô đang dán chặt vào chỗ thuốc anh tìm được trong phòng cô và anh cũng cảm nhận được cơ thể cô đang run lên có lẽ vì sợ. 

- À chỗ thuốc đó... Sao em bị bệnh mà không nói cho anh biết ? Em tự ý mua thuốc về uống như vậy liệu có an toàn không? Lần sau thấy trong người không khỏe thì phải đi khám ngay nhé! 

Dương Họa Y ngước lên nhìn anh. Đáp lại cô là một ánh mắt dịu dàng, ấm áp đang nhìn cô. 

- Xong rồi đấy! - Nhan Từ Khuynh cất chiếc khăn mặt nói - Giờ xuống nhà thôi! Anh có bất ngờ dành cho em! 

Dương Họa Y tuy là rất hận và sợ anh vì những gì anh đối xử với cô suốt 6 năm qua nhưng cô vẫn nghe theo anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK