- Tôi đâu có ý gì ạ? Chỉ là tôi thấy cái chuyện nhỏ nhặt là không có trứng với sữa trong bánh cũng không quan trọng bằng chuyện mua nhà để ở thôi, đúng không chị Đình Đình? - Dương Họa Y nhìn Lãnh Đình với đôi mắt đầy ẩn ý.
- Ừm... Em nói đúng... - Lãnh Đình liền né tránh ánh mắt đó.
- Mẹ ơi, bánh mẹ làm ngon lắm ạ! Lần sau mẹ lại làm tiếp cho con nữa nhé!
- Dương Họa Y quay sang nở nụ cười với Nhan phu nhân.
- Vậy sao? Vậy con thích mẹ làm một hộp để con ăn dần nhé! Bánh này cũng để được lâu mà!
- Nhan phu nhân cười xoa đầu cô.
Sau câu nói của cô ban nãy kèm thêm sự ưu ái của Nhan phu nhân dành cho cô, Lãnh Đình dần cảm thấy mình giống như người thừa và cũng dần cảm thấy khó chịu về điều này. Lúc này, Nhan Từ Khuynh đi xuống, cô ta liền cảm thấy mình như bắt được vàng.
- A Khuynh xuống rồi hả? Mau lại đây ăn thử bánh mẹ làm này!
- Lãnh Đình đưa tay vẫy vẫy anh.
- Ôi, hôm nay ngọn gió nào đưa mẹ con vào bếp làm bánh thế này? - Nhan Từ Khuynh trêu chọc.
- Ngọn gió mang tên Tiểu Y được chưa? Mà mẹ làm bánh cho Tiểu Y chứ có phải cho hai đứa đầu? - Nhan phu nhân lườm con trai mình.
- Bánh của Tiểu Y cũng là của con! Con vẫn ăn! - Nhan Từ Khuynh liền đưa tay lấy một chiếc bánh bỏ vào miệng - Sao bánh này có vẻ hơi nhạt nhỉ? Lại còn hơi khô...
- Đó! Mẹ thấy chưa? Con bảo là không ngon mà! - Lãnh Đình liền hùa theo.
- Mẹ đâu cần mấy đứa thấy ngon? Mẹ chỉ cần Tiểu Y thấy ngon là được!
Mọi người mải bàn tán chuyện chiếc bánh mà không để ý đến sắc mặt của Dương Hoa Y khó chịu đi rất nhiều. Đôi lông mày thanh tú càng lúc càng níu chặt lại. Đầu tiên là có khó chịu với thái độ chê bai của hai người tạm coi là "thanh mai trúc mã" này. Cả hai không thể nói một cách tử tế và nhẹ nhàng với người lớn tuổi hơn sao? Còn cả Lãnh Đình nữa. Cô ta mặt dày đến mức cô nói như vậy cũng không nhận ra và tự giác rời đi sao?
- Tiểu Y, con sao thế? Bánh có vấn đề gì à? Để mẹ xem lại nào...
Nhan phu nhân vô tình nhận ra biểu hiện khác thường của cô liền lo lắng hỏi. Bà còn lật tới lật lui miếng bánh trong đĩa của cô để kiểm tra.
- Dạ không có gì đâu mẹ ạ! - Dương Hoa Y vội lắc đầu - Mẹ cần làm những gì nữa để con vào giúp ạ?
- Không có việc gì đâu! Đồ cứ để đấy cho người hầu dọn. Giờ con cứ ăn đi nhé! Mẹ có việc đi với bố con chút.
- Dạ vâng ạ! Bố mẹ đi cẩn thận ạ!
Đợi Nhan phu nhân đi rồi, Dương Họa Y liền thu lại nụ cười trở về dáng vẻ lạnh lùng. Nhan Từ Khuynh với Lãnh Đình ở bên cạnh tự dưng cảm thấy hơi lành lạnh dù ngoài trời vẫn đang nắng ấm.
- Ờm... Anh đã sắp xếp chỗ ở cho hai con mèo của em rồi đấy! Em ra xem có được không nhé? - Nhan Từ Khuynh vừa nói vừa quan sát sắc mặt của cô.
Dương Họa Y gật đầu rồi đứng dậy đi ra vườn. Khi thấy hai chú mèo một đen một trắng đang nô đùa với nhau trên thảm cỏ xanh mướt, ánh mắt lạnh lùng ban nãy bỗng chuyển sang thành ánh mắt vô cùng ấm áp. Bàn tay trắng nõn đưa ra xoa đầu hai chú mèo nhỏ. Vừa xoa, đôi môi đỏ tự nhiên vừa cong lên một nụ cười.
- Em định đặt tên cho chúng là gì thế? - Nhan Từ Khuynh lại gần ngồi xuống cạnh cô.