• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh cửa phòng mở ra. Dương Họa Y liền nhìn theo. Cô cứ nghĩ là Nhan Từ Khuynh đến nên cố gắng nở một nụ cười để anh nghĩ cô đã khỏe rồi. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất khi thấy người đó bước vào.

 

- Tiểu Y, chị đem cho em ít hoa quả này! Em bất ngờ không?

 

Lãnh Đình cầm giỏ hoa quả đi vào. Dương Họa Y chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta bởi giờ có bỏ ống thở xuống cô cũng không có sức để mà nói.

 

- Chị để đây lát em bảo A Khuynh bổ cho em ăn nhé! Mà em bị như vậy lâu chưa?

 

Dương Họa Y vẫn im lặng nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc lạnh. Chợt cô ta tiến lại gần giường của cô kèm theo nụ cười ẩn ý.

 

- Mà em cũng có phước thật đấy! Không những được chồng yêu thương, cưng chiều hết mực mà còn được cả gia đình chồng yêu quý. Không bù cho Tiểu Nhi...

 

Dương Họa Y trừng mắt nhìn cô ta. Rốt cuộc cô ta có ý gì? Tại sao cô ta lại nhắc đến Liễu Nhi? Mà quan trọng là sao cô ta lại biết đến Liễu Nhi chứ?

 

- Chắc em cũng đang thắc mắc tại sao chị lại biết đến Tiểu Nhi đúng không? Con bé là em họ của chị mà!

 

Ra là thế. Nhưng... đã vậy thì...

 

- Chị với con bé thân nhau như hai chị em ruột vậy đó! Ngày nào cũng dính lấy nhau. Nhưng từ khi chị ra nước ngoài, gần như chị không còn liên lạc với con bé nữa. Chị cũng vừa mới về nước nên tranh thủ thời gian rảnh để đi tìm con bé. Nhưng chị lại chỉ nhận được những tin không tốt của con bé...

 

Hay! Tin không tốt. Tôi xem chị nghe được những gì.

 

- Con bé trước vốn là mối tình đầu của A Khuynh đấy! Em biết chưa?

 

Biết hay không thì liên quan gì đến chị? Chị nhắc lại chuyện này có ý gì chứ? Định chia rẽ chúng tôi chắc?

 

- Mà em không biết cũng không sao? Dù sao A Khuynh có thể từ bỏ một mối tình kéo dài mấy năm để kết hôn với người khác là giỏi lắm rồi! Nhưng chị còn nghe được... con bé đang có thai.

 

Có thai thì đã sao? Chắc là con của chồng tôi? Mà kể cả là như vậy thì sao? Tôi đỡ phải nhọc công mà Nhan gia vẫn có người nối dõi rồi còn gì.

 

- Em có biết đứa bé đó là của ai không?

 

Nói nhanh đi! Ngồi nghe chị câu giờ tôi mệt lắm rồi!1

 

- Là của A Khuynh đó! Em biết chưa?

 

Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

 

- Mà chắc A Khuynh cũng biết điều đó và nói với em rồi nhỉ? Em chắc không để ý chuyện đó đâu nhỉ?

 

Tôi để ý chắc liên quan đến chị? Tốt nhất là cút đi cho tôi rảnh!

 

- Thôi chắc em cũng mệt rồi nhỉ? Em mau nghỉ ngơi đi! Chị cũng về phòng nghỉ ngơi đây! Rảnh chị lại qua thăm em nhé!

 

Dứt lời, Lãnh Đình nhanh chóng rời đi. Dương Họa Y thở mạnh ra một cái. Cô ta đến chỉ để nói mấy câu vô nghĩa này sao? Kể cả đó là con ai thì cũng chẳng ảnh hưởng đến cô. Mà cho dù đó là con của Nhan Từ Khuynh thì cô chắc chắc đó là chuyện ngoài ý muốn chứ anh ấy sẽ chẳng bao giờ muốn có con với loại người như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK