Chương 9
Đi được mấy bước, Dương Họa Y không đi nổi nữa liền ngã xuống. Nhan Từ Khuynh quay lại nhìn rồi nhẹ nhàng bế cô lên. Sau khi đặt cô xuống giường, anh xuống bếp lấy hộp cứu thương đem lên.
- Mau ra đây! Cô không định thay băng sao?
Dương Họa Y càng sợ hãi ngồi thu mình vào góc giường trước ánh mắt sát khí kia. Mặc vết thương đang đau nhói từng cơn, mặc chiếc váy đang nhuốm màu đỏ thẫm, cô vẫn giữ nguyên tư thế đó rất lâu.
- Nếu làm bẩn giường thì hậu quả cô biết rồi đấy!
Cô gái bé nhỏ vẫn run rẩy ngồi đó. Đôi mắt vô hồn có chút dao động.
- Tôi... tự thay...
- Ra đây!
Nhan Từ Khuynh quát lớn. Anh rất ghét thái độ lề mề, chậm chạp như vậy. Cuối cùng vẫn là Dương Họa Y run rẩy nhích từng bước lại gần.
"Roẹt"
Chiếc kéo sắc bén cắt ngang chiếc váy ngủ. Nhan Từ Khuynh chỉ cắt nguyên chỗ vải phần bụng cô bị thương sau đó anh nhẹ nhàng gỡ chiếc băng thấm đầy máu ra. Nhưng dù có nhẹ nhàng đến mấy thì cơn đau dữ dội vẫn kéo tới rất nhiều khiến cô không chịu được mà bật khóc.
Nghe từng tiếng khóc đang cố nén lại mà Nhan Từ Khuynh cảm thấy sốt ruột. Anh cố làm nhanh nhất có thể để cô không phải đau nữa. Đôi lông mày nhíu chặt lại khi thấy vết thương khá lớn và đang không ngừng rỉ máu.
Mất hồi lâu mới có thể xử lí xong vết thương. Nhan Từ Khuynh đứng dậy tìm cho cô một bộ đồ khác để thay. Nhưng... đồ ở đâu?
- Này, quần áo cô để ở đâu?
- Tôi tự... lấy...
- Ngồi yên đấy! Nói! Cô để quần áo cô ở đâu?
- Tôi tự...
- Cô điếc à? Tôi hỏi cô để ở đâu cơ mà?
- Ở... phòng tôi...
Nhan Từ Khuynh kéo theo cơn lửa giận đi đến căn phòng cũ đó. Khi vừa mở cửa ra, cơn lửa đó bị dập tắt hoàn toàn. Đập vào mắt anh là một căn phòng chứa đầy đồ cũ hỏng, gió lùa từng cơn lạnh giá qua cánh cửa sổ bị vỡ, dưới đất chỉ có một chiếc nệm mỏng manh cùng với chiếc chăn mỏng không kém. Tủ quần áo gỗ cũ kĩ nằm yên ở góc phòng. Nhan Từ Khuynh lại gần mở ra để lấy đồ thì càng sững người hơn. Trong tủ chỉ còn lại vài bộ váy cũ kĩ, mỏng manh, chỉ để mặc vào mùa hè. Bên cạnh là một chồng quần áo rách còn dính ít máu khô. Đó là những bộ mà cô mặc khi bị anh đánh đến mức thừa sống thiếu chết.
"Dạ thưa Nhan thiếu?"
- Cho anh 5 phút đem cửa hàng quần áo nữ gần đây nhất về biệt thự cho tôi!
"Ơ... Dạ vâng..."
Trợ lí của Nhan Từ Khuynh đang nằm trong chăn ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra. Vừa mới công tác về, anh còn chưa được nghỉ ngơi bao lâu giờ lại phải đi vác quần áo về cho thiếu gia là sao? Nhưng kệ đi! Anh chỉ có 5 phút! Nghĩ nhiều tốn thời gian!
Đúng 5 phút sau, toàn bộ quần áo của một cửa hàng đã nằm gọn trước căn biệt thự đó. Nhan Từ Khuynh chọn lấy một bộ đồ ngủ dày đem lên cho cô.
Dương Họa Y đang ngồi co người một góc vì cơn chóng mặt ập tới bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng của anh:
- Đứng lên!
Cô đưa đôi mắt đầy mệt mỏi còn vương giọt lệ lên nhìn. Trên tay anh đâu phải đồ của cô nhỉ? Cô có được phép mặc nó không?
- Tôi nói cô đứng lên mà!
Anh có ra lệnh hay tức giận đến mấy thì giờ cô cũng không thể đứng được rồi. Mắt cô tối sầm lại, vết thương lại nhói đau. Cô gục xuống giường ngất đi.
Nhan Từ Khuynh vội đưa tay đỡ lấy cô rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống. Nhưng cô như vậy rồi thì thay đồ kiểu gì đây? Trong nhà không có lấy một người hầu thì đừng nói đến có nữ nhân khác để nhờ việc này. Thôi thì bấm bụng liều vậy!
Loay hoay một lúc lâu rồi mà vẫn không thể thay xong được cho cô. Bởi khẽ chạm nhẹ một chút là cơn đau ập tới khiến cô nhíu mày lại. Có lúc đau quá, bàn tay bé nhỏ vô thức siết chặt lấy chăn.
Cuối cùng cũng xong! Nhan Từ Khuynh khẽ đắp lại chăn cho Dương Họa Y rồi về thư phòng làm việc. Anh nhìn giá sách cùng bàn làm việc. Chúng vô cùng gọn gàng và sạch sẽ. Nhớ hôm cô nằm viện anh đi công tác, chỗ này rất bề bộn vì anh bới tung lên để tìm tài liệu và đồ cần thiết. Vậy mà vết thương chưa lành, sức khỏe chưa hồi phục, cô đã xuất viện rồi về dọn dẹp từ trên xuống dưới, lại còn có thể mặc một chiếc váy mỏng ngồi một mình ngoài trời lạnh. Không lẽ bị anh hành hạ quá mức mà cô trở nên ngốc đến mức không biết giữ gìn bản thân? Hay là cô đã quá cam chị chịu với cuộc sống hiện tại rồi?
"Choang"
Tiếng thủy tinh vỡ dưới bếp lúc nửa đêm kéo Nhan Từ Khuynh thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn ấy. Anh vội vàng chạy xuống xem. Một bóng dáng bé nhỏ đang luống cuống dọn mảnh cốc vỡ vương vãi trên nền nhà. Có lẽ do đôi tay còn yếu, không cẩn thận nên vô tình bị đứt, giọt máu nhỏ xuống nền. Ngay sau đó là những giọt nước mắt rơi theo.
Dương Họa Y bất lực ngồi xuống khóc. Giờ bản thân cô vô dụng đến nỗi nhìn cái gì cũng không rõ, làm cái gì cũng không cẩn thận, dọn dẹp có chút cũng không xong... Nếu là những năm về trước, cô không bao giờ phải đụng tay đụng chân như vậy...