• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Họa Y này... 

Nhan Từ Khuynh đặt nhẹ tay lên vai cô rồi cúi xuống ngang tầm với cô. 

- Có chuyện gì thế? 

- Em... Em có giận anh, hay ghét anh, hay hận anh không? 

Dương Hoa Y hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này của anh. Đang yên đang lành thì giận với ghét làm gì nhỉ? 

- Giận anh gì mới được cơ chứ? 

- Thì... giận anh vì... những gì anh đối xử với em trước kia... 

Ra thế. Nếu là chuyện trước kia thì cô có hận thật. Hận đến mức chỉ muốn chết đi cho thanh thản thôi. Không hận thì cô đi tự tử làm gì? 

- Lúc đó thì... có một chút... Nhưng bây giờ thì... không còn nữa... 

- Em dễ dàng bỏ qua và tha thứ cho anh như vậy sao? 

- Không bỏ qua cho anh thì em làm gì được nữa? Không lẽ hận anh suốt đời? Hay tìm cách báo thù anh? 

- Nếu như vậy có lẽ anh sẽ đỡ áy náy hơn... 

Khi nghe cô nói không hận mình, Nhan Từ Khuynh càng thấy day dứt hơn. Thà cô cứ ghét anh cũng được, hành hạ ngược lại anh cũng được. Như vậy anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đằng này cô lại có thể dễ dàng tha thứ cho anh, cho những hành động tệ bạc như vậy... 

(DX 

- Anh đừng áy náy làm gì nữa. Em cũng không muốn bản thân trở nên xấu xa hơn. Hận anh hay trả thù anh thì em được gì chứ? Với lại tính em cũng không thích tính toán gì cả. Chỉ cần anh biết sai và sửa là được. 

- Em có thấy mình lương thiện quá không? 

- Em chỉ như vậy với người thân và bạn bè thôi. Còn bất kỳ ai đắc tội với đại tiểu thư của Dương gia đều phải trả giá. 

- Nhưng mà... 

- Anh có biết... trước đây... em từng hi vọng sẽ có một ngày anh nhận ra chuyện này không? Giờ điều đó đã thành hiện thực rồi, em còn để tâm quá khứ làm gì nữa? 

- Nhưng lúc đó, chúng ta như hai người xa lạ. Thậm chí anh còn coi em là kẻ thù, đối xử tệ với em... 

- Em cũng không biết nữa... Nhưng khi đó, dù rất muốn trốn thoát khỏi anh, em vẫn luôn có những suy nghĩ muốn làm gì đó cho anh... Em... có phải em rất ngốc không? 

- Không! Em không ngốc. Chỉ là... cách đối xử của em... khiến anh thấy áy này lắm... 

- Giờ em không muốn nghe bất cứ câu nào liên quan đến chuyện đó nữa. Và cả sau này cũng thế. Vì thế, từ giờ anh không được nhắc đến chuyện đó với thêm một lần nào nữa đấy! 

- Anh hứa anh sẽ không nhắc nữa đâu! Giờ để anh đưa em vào trong nghỉ ngơi nhé? 

- Để khi khác quay lại đi. Lúc đó chúng ta sẽ ở đây một thời gian. Còn bây giờ thì quay về nhà riêng được không? 

- Không phải em bảo là ở nhà bố mẹ 2 tháng sao? Đã hết thời gian...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK