Dương Họa Y với Mặc Ngọc nói chuyện với nhau chán chê rồi mới nhớ ra một chuyện.
- Tiểu Y, cậu ra ngoài một mình à? - Mặc Ngọc vừa hỏi cô vừa nhìn xung quanh.
- Không có. Tớ đi cùng...
Dương Họa Y cũng chợt nhớ tới anh liền đưa mắt nhìn xung quanh tìm. Nhưng chỉ có mình cô với Mặc Ngọc đứng ở đó với nhau.
- Cậu cũng đi một mình à Tiểu Ngọc?
- Không... Tớ đi với chồng tớ... Anh ấy bảo tớ đợi anh ấy đi mua ít nước...
- Chồng?
- Phải! Chính anh ấy đã cứu tớ với gia đình tớ khỏi cái chết mà chồng cậu tặng cho đó! Ban đầu tớ chỉ coi anh ấy là ân nhân thôi. Nhưng dần dần thì cũng có tình cảm...
- Tớ hiểu mà! Mà chồng cậu tên gì nhỉ?
- Bạch Điển Quân.
- Khoan... Hình như đó là... bạn thân của Khuynh...
- Vậy ý cậu là...
- Có lẽ họ gặp nhau rồi. Ban nãy tớ cũng chỉ chạy từ bên kia đường sang với cậu mà. Chắc họ thấy bọn mình mải nói chuyện với nhau nên đi đâu đó quanh đây thôi.
- Cậu suy đoán giỏi thật đấy!
- Xa nhau lâu nên cậu quên mất là tớ có khả năng đó hả?
- Chắc vậy rồi!
- Giờ chúng ta làm gì được nhỉ? Chờ hai người đó chắc lâu lắm.
- Kiếm chỗ ngồi đây thôi chứ đi đầu lại mất công tìm nhau mệt lắm!
- Cũng được...
Trong khi hai cô gái đang mải trò chuyện với nhau thì hai chàng trai đang lang thang khắp phố để mua đồ cho nửa kia của mình.
- Cậu chắc cô ấy sẽ thích cái này chứ?
- Con gái ai cũng phải thích mấy cái phụ kiện này thôi!
- Nhưng tôi chưa thấy cô ấy dùng chúng bao giờ cả.
- Có lẽ là chưa đến lúc cô ấy cần thôi.
- Còn mấy đồ trang sức này nữa, liệu cô ấy có thích không?
- Này, đừng bảo cậu chưa bao giờ mua đồ cho vợ cậu nhé! Vợ mình thích gì hay không thích gì cậu cũng không biết ư?
- Thì... chúng tôi mới làm lành với nhau chưa lâu mà...
- Cũng do cậu tất thôi! Ai bảo phũ phàng như thế làm gì? Cô ấy chấp nhận bỏ qua cho cậu như vậy tôi cũng hơi nể đấy...
Dương Họa Y với Mặc Ngọc ngồi chờ đến tận quá trưa mà vẫn không thấy hai người đó quay lại nên cảm thấy hơi lo sợ. Lo khi không biết họ có xảy ra chuyện gì không. Sợ khi cả hai chỉ có một mình ở nơi vắng người này.
- Sao chúng ta không thử gọi cho họ nhỉ? - Dương Họa Y vừa nói vừa nhìn xung quanh xem hai người đó về chưa.
- Tớ không mang theo điện thoại. - Mặc Ngọc lo lắng.
- Tớ cũng thể!
- Họa Y!
Dương Họa Y vui mừng nhìn về phía phát ra tiếng gọi. Hai người đó về rồi. Chợt cô chạy đến ôm chặt lấy anh, miệng không ngừng trách:
- Anh đi đâu mà giờ mới quay lại? Anh biết bọn em lo lắm không?
- Anh xin lỗi! Tại bọn anh thấy hai người mải nói chuyện... - Nhân Từ Khuynh buông đồ xuống ôm lấy cô.
- Ít nhất anh cũng phải bảo một câu chứ! Hai người đi như thế... bọn em ở một mình... - Dương Họa Y khẽ rùng mình. Không biết từ bao giờ cô lại sợ ở một mình như thế.
- Anh biết lỗi rồi! Từ giờ trở đi anh sẽ không bao giờ để vợ mình ở một mình như thế nữa! - Nhan Từ Khuynh an ủi cô. Anh cũng rất lo khi rời cô, để có ở một mình nơi vắng vẻ như thế.
Bên này, Mặc Ngọc cũng nhẹ trách Bạch Điển Quân:
- Anh đi đâu mà lâu thế?
- Anh đi mua ít đồ cho vợ mà! - Bạch Điển Quấn chìa túi đồ trước mặt cô.
- Đi thì cũng phải bảo em một tiếng chứ!
- Anh xin lỗi! Tại anh thấy em với bạn đang mải nói chuyện...
- Lí do chính đáng nhỉ? Anh chỉ cần đến và nói một câu là được mà!
- Anh biết lỗi rồi mà! Giờ anh đưa em về nhé!
- Ừm.
Bạch Điển Quân liền một tay xách đồ, một tay nắm lấy tay Mặc Ngọc dắt đi. Trước khi đi, anh không quên chào hai người kia:
- Bọn tối về trước nhé!
- Ừ! Đi cẩn thận!
Đợi chiếc xe màu trắng đi khuất rồi, Nhan Từ Khuynh mới cúi xuống hỏi Vợ mình:
- Em đói không? Giờ chúng ta về nhé?
- Về nhà em thấy hơi chán...
- Về còn chơi với hai đứa nhỏ nữa mà!
- Lúc sáng mẹ đưa chúng đến tiệm chăm sóc thú cưng rồi.
- À, hay là để anh đưa em đến chỗ này nhưng với một điều kiện.
- Điều kiện gì thế?
- Em đeo chiếc bịt mắt này vào đi! Đến nơi em mới được bỏ nó ra.
- Được!
Chiếc xe dần chuyển bánh rồi lao nhanh trên con đường thưa, rất nhanh, chiếc xe đã dừng lại trước một căn biệt thự vô cùng lộng lẫy và có chút quen thuộc.
Nhan Từ Khuynh xuống xe trước mở cửa rồi đỡ Dương Họa Y xuống. Anh dắt cô đi vào tận sân của căn biệt thự mới chịu dừng lại.
- Em sẵn sàng chưa?
- Rốt cuộc là anh đưa em đi đâu mà bí mật thể?
- Em bỏ chiếc bịt mắt đi thì sẽ biết thôi!
Dương Họa Y nhẹ nhàng gỡ chiếc bịt mắt xuống. Đôi mắt cô từ ngạc nhiên rồi chuyển sang ngấn lệ khi nhìn thấy nơi quen thuộc hiện ra trước mắt. 6 năm rồi mà căn biệt thự của Dương gia vẫn như ngày bố mẹ cô còn sống ư? Cô cứ nghĩ nó sẽ bị bỏ hoang phủ đầy rêu, tường rạn nứt, khung cảnh tồi tàn... như những ngôi nhà hoang khác chứ.
- Anh... Chỗ này...
- Em thấy sao? Anh đã cho người khôi phục nó như hồi em còn ở đây đấy! Anh định để đến sinh nhật em mới đưa em đến đây. Nhưng anh nghĩ... không đợi được đến lúc đó bởi anh chỉ muốn đưa em đến đây sớm nhất có thể...
Nhan Từ Khuynh chưa nói hết, Dương Họa Y đã ôm chầm lấy anh. Anh cảm thấy rất ngạc nhiên vì đây là lần thứ hai trong ngày, cũng là lần thứ hai trong suốt thời gian ở với anh, cô chủ động ôm anh như thế.
Còn Dương Hoa Y chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình quay trở lại nơi thân thuộc này. Thật sự khi nhìn thấy ngôi nhà, nơi mà chứa đựng không biết bao nhiêu kỉ niệm từ nhỏ đến lớn của mình, cô vô cùng xúc động. Tuy không nói nhưng những giọt nước mắt cùng cái ôm
đã thay cô nói lời cảm ơn với anh vì những gì anh làm cho cô rồi...