• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Không biết thời gian đã trôi qua đã bao lâu rồi. Giờ bát cháo của cô đã nguội lạnh. Tiểu Nguyệt đứng cạnh không khỏi lo lắng. 

- Tiểu thư, để Tiểu Nguyệt đối cho người bát khác nhé? - Tiểu Nguyệt lấy hết dũng khí để phá tan bầu im lặng này. 

- Thôi, không cần đâu! Ta cũng không muốn ăn nữa! - Dương Họa Y mỉm cười xua tay với Tiểu Nguyệt rồi quay sang tên vương gia đang đứng đó với gương mặt lạnh lùng - Không biết... Vương gia đến đây có việc gì ạ? 

- Ta... ta... - Nhan Từ Khuynh có chút lúng túng. Ngữ khí này thật giống với một ai đó - Ta đến thăm ngươi... 

- Ta vẫn khỏe! Cảm ơn vương gia đã quan tâm! Giờ xin vương gia về cho ạ! 

Không đợi câu thứ hai, Nhan Từ Khuynh quay lưng đi thẳng. Anh sắp không chịu được màn đấu mắt này rồi. Ở nhà, anh còn không đủ can đảm để làm vậy với cô chứ đừng nói với một người xa lạ chưa từng gặp bao giờ. 

Đợi Nhan Từ Khuynh đi rồi, Dương Hoa Y mới dám thở mạnh ra một cái. Nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén đó cô không thể thoát khỏi sự run sợ. Ánh mắt đó thật giống với ánh mắt của một người đã để lại cho cô rất nhiều nỗi ám ảnh. 

- Người ổn không tiểu thư? - Tiểu Nguyệt lo lắng nhìn cô. 

- Ta không sao! 

- Tiểu thư... Tiểu Nguyệt thấy... Đây là lần đầu tiên... vương gia chủ động tới thăm người đó... 

- Lần đầu tiên ư? 

- Đúng rồi ạ! Không chỉ vậy, đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Nguyệt thấy vương gia dịu dàng với tiểu thư đến thế! 

"Trước giờ hắn đối xử lạnh nhạt và tàn nhẫn với thân chủ này sao? Xem ra đường đi này... không khó!" 

- Tiểu Nguyệt, ban nãy em có nói là ta bị ngã xuống hồ với vương gia sao? 

- Đúng rồi ạ! Tiểu thư không nhớ gì sao? 

- Ta chưa nhớ ra chuyện gì lúc đó. Em kể lại cho ta nghe được không? 

- Dạ được ạ! Hôm đó ả tiện nhân Mộ Dung đến gây sự với tiểu thư chuyện người đụng phải vào người 8 lúc chúng ta đang đi dạo trong vườn. Sau đó, ả còn đôi co xô xát với tiểu thư rồi định đẩy tiểu thư xuống hồ nữa cơ. Lúc đó vương gia đi đến, ả liền lại gần õng ẹo nói với vương gia là tiểu thư gây sự với ả trước. Vương gia lúc đó tức giận tới mức định bóp cổ giết tiểu thư. Nhưng cả tiểu thư và vương gia đều lùi tới chỗ hồ nên cả hai đều bị rơi xuống hồ. Lúc cứu được tiểu thư, em sợ lắm. Tiểu thư sức khỏe đã yếu, nước hồ lại còn lạnh như vậy nữa. Sau đấy tiểu thư bị sốt rất cao, em càng sợ hơn vì không có tiền mua thuốc cho tiểu thư. Nhưng cũng may một chút vì trong thời gian tiểu thư ốm, ả tiện nhân kia không có xuất hiện... 

- Cảm ơn em! - Dương Họa Y xoa

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK