• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

- Trước khác. Bây giờ khác. Bây giờ anh không làm gì em nữa, em tránh anh làm gì? - Nhan Từ Khuynh buông lỏng cô ra một chút. 

- Giờ anh có nói điều định nói không? - Dương Họa Y nhanh chóng lách người thoát ra được rồi tức giận nhìn anh. 

- Cuối cùng em cũng chịu nghe... 

- Nói nhanh! 

- Thì... Anh đã hứa với em là sẽ không rời em dù chỉ một chút rồi mà! Anh sẽ không đi với Đình Đình nữa đâu... 

- Đình Đình? 

Dương Họa Y lặp lại hai chữ đó khiến Nhan Từ Khuynh chột dạ. Không lẽ anh lại sai ở đâu nữa rồi sao? 

Cũng đúng thôi. Gọi người con gái khác bằng tên thân mật trước mặt vợ cũng tính là lỗi rồi! 

Càng lúc Dương Hoa Y càng thấy khó chịu. Chỉ nghe hai chữ "Đình Đình" cô đã không vui rồi chứ đừng nói đến là đi đâu hay làm gì cùng nhau. Nhưng mà khoan. Tại sao cô lại phải khó chịu với chuyện nhỏ nhặt này nhỉ? Ngày trước Nhan Từ Triệt cũng đi với nhiều cô gái khác có cũng đâu có khó ở như này đâu? 

Dương Họa Y cứ đứng im một chỗ nghĩ xem tại sao bản thân lại có phản ứng với cảm giác như thế. Nhan Từ Khuynh thấy cô im lặng như vậy cũng không khỏi hoang mang. Cô giận thì cứ mắng đi chứ im mãi thế này anh càng thấy sợ hơn. 

- Họa Y... - Nhan Từ Khuynh khẽ lên tiếng gọi cô. 

- Sao? - Dương Họa Y ngước lên nhìn anh. 

- Em... em có giận... thì nói ra đi... 

- Giận gì? 

- Chuyện... anh hẹn đi chơi... với Đình... với Lãnh Đình... 

- Tôi... Em đâu giận...? 

- Thật chứ? 

- Th... thật... 

- Vậy... em có thể... hôn anh một cái chứng minh em không giận anh được không? 

- Anh nói gì cơ? Em không nghe rõ! 

Dứt lời, Dương Hoa Y quay người chạy nhanh xuống dưới bếp. Nhan Từ Khuynh bất lực nhìn theo bóng lưng nhỏ khuất dần. Cô có tâm trạng đùa anh như này chắc không giận nữa đâu nhỉ? Anh bất giác mỉm cười khi nhớ lại dáng vẻ trêu chọc anh ban nãy của cô. Dù chỉ là một câu nói nhỏ thôi nhưng dường như đó lại là biểu hiện cô bắt đầu mở lòng với anh rồi. 

Trong khi đó, Dương Họa Y đang ngồi ở bàn ăn nhưng đầu óc lại nghĩ vẩn vơ ở đâu đó. Cô đỏ bừng mặt lên khi nhớ lại câu nói của bản thân hồi nãy. Cô không nghĩ có một ngày cô lại có thể nói đùa với anh được như vậy. Cô cũng không nghĩ có một ngày bản thân lại biết ghen như thế. Càng nghĩ, mặt cô càng nóng bừng hơn. Không lẽ... mình yêu anh ấy thật rồi? 

- Chị dâu, sao mặt chị đỏ thế kia? Chị bị sốt rồi ạ? - Nhan Từ Tuệ đi tới lo lắng hỏi. 

- Không... không có... Chị vẫn khỏe mà! - Dương Họa Y vội lắc đầu. 

- Chị không ốm thật chứ? 

- Thật mà! 

- À, hôm nay em có dự án đột xuất ở trường nên không đi chơi với chị được rồi... Để mai em rảnh em với chị đi nhé? 

- Không sao! Chị đi lúc nào cũng được mà! 

Nói xong, Nhan Từ Tuệ vội vàng xách túi rời đi. 

- Vậy là hai chúng ta đi một mình được rồi đúng không vợ? 

Nhan Từ Khuynh xuất hiện đột ngột sau lưng làm cho Dương Họa Y giật bắn mình. Cốc nước hoa quả trên tay cô vì thế mà cũng đổ hết nước lên váy cô. Đôi mắt giận dữ ghim lên người khiến anh cảm thấy tự dưng lạnh sống lưng. 

- Ờm... Anh xin lỗi... 

Nhan Từ Khuynh vội vàng lấy khăn giấy lau cho cô nhưng lại bị cô hất ra. 

- Anh đừng động vào. Để em đi thay bộ khác. 

- Em thay xong thì ra ngoài đi chơi với anh nhé? 

- Sao anh cứ nhắc đến đi chơi thế nhỉ? 

- Thì... anh chỉ muốn đi chơi với Vợ anh thôi mà... 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK