• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Đình ung dung cầm miếng bánh đang ăn dở đi ra. Dương Hoa Y nhíu mày nhìn cô ta. Nhan Từ Khuynh thấy vợ mình khó chịu như vậy liền lên tiếng: 

- Đúng là thế nhưng cô ấy muốn về nghỉ ngơi. Khi nào rảnh bọn tớ lại qua đó. Mà sao cậu vẫn còn ở đây? 

- Sao tớ lại không được ở đây? - Lãnh Đình dùng ánh mắt ngây thơ nhìn anh. 

- Không. Ý tớ là cậu vẫn chưa tìm được căn chung cư nào sao? 

- Chưa. Tớ vẫn đang đợi cậu dẫn đi tìm đây! 

Nhan Từ Khuynh nghe vậy liền lấm lét quay sang nhìn người đang đứng bên cạnh. Tuy không thể hiện hết ngoài mặt nhưng anh biết trong lòng cô đang nổi sóng. 

- Chị Đình, tôi thấy chị khá là may mắn đấy! - Dương Họa Y nhẹ nhàng lên tiếng. 

- Sao em lại nói chị may mắn? - Lãnh Đình nhìn có khó hiểu. 

- Chị may mắn hơn tôi ở chỗ chị luôn có người để nhờ vả giúp đỡ bất kì lúc nào. Còn tôi từ trước đến giờ bất kể việc gì dù là nặng nhất vẫn luôn một mình làm hết, không ai giúp đỡ. 

Nhan Từ Khuynh nhìn cô. Không chỉ trách Lãnh Đình là chỉ biết dựa dẫm vào người khác, có còn trách anh không biết quan tâm cô, luôn để có một mình gánh vác tất cả. Mà không chỉ riêng việc của cô, đến việc của anh cũng cần cô phải nhúng tay vào mới có thể giải quyết êm xuôi được. Nhưng có trách vậy anh mới biết được bản thân còn sai điều gì, còn khiến cô không vui chỗ nào. 

Còn Lãnh Đình bắt đầu cảm thấy tức giận khi bị cô nói như vậy. Xem ra cô có gan lớn lắm mới dám nói tôi như vậy. Vì giữ mặt mũi cho cô trước mặt nhà chồng nên tôi đã phải nhìn cô quá nhiều rồi đấy! Vậy mà cô không biết còn được đà lấn tới ư? 

- Thì có bạn để nhờ vui mà em! Nhưng mà trước giờ chị đi đầu hay làm gì cũng không bao giờ có người đi theo bảo vệ dù chỉ một phút. 

- Thì cũng có ai muốn người khác đi theo bảo vệ mình cả ngày chứ! Chỉ là... bản thân phải như thế nào người ta mới tự nguyện đi theo bảo vệ chứ! 

- Em... 

Dương Họa Y dùng ánh mắt lạnh lùng, sắc bén nhìn thẳng vào mắt Lãnh Đình khiến cô ta không rét mà run. Trong mắt mọi người thì hình tượng Nhan thiếu phu nhân như đang uy hiếp bạn thân của Nhan thiếu gia. Còn trong mắt Nhan Từ Khuynh thì đây chính là hình ảnh của một con người đầy quyền thế. 

- Ờm... Đình Đình... Hay là bây giờ tớ đưa cậu đi chọn nhà luôn nhé! Còn Họa Ý, em lên phòng nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ về sớm thôi... 

Chưa đợi anh nói dứt câu, Dương Hoa Y đã lướt qua rồi mất hút sau cánh cửa. 

- Vợ cậu dễ giận nhỉ? 

- Không phải do cậu sao? 

- Sao lại do tớ? 

- Cậu bảo chỉ ở đây một vài ngày thôi cơ mà? Bây giờ cũng gần 2 tuần rồi... 

- Thì tớ vẫn chưa tìm được nhà... 

- Đình Đình, chúng ta là bạn thân từ nhỏ. Có thể coi là thanh mai trúc mã như người ta nói rồi. Cậu như thế nào tớ lại không hiểu sao? Họa Y đã làm gì động đến cậu mà hết lần này đến lần khác cậu gây chuyện với cô ấy thế? 

- Này, tớ đã làm gì mà cậu nói tớ gây chuyện với vợ cậu chứ? 

- Ý cậu là cậu không cố ý tỏ ra thân mật với gia đình tới trước mặt cô ấy? Ý cậu là cậu hiểu chuyện với mẹ tớ hơn cô ấy? Ý cậu là cậu mạnh mẽ, tài giỏi hơn cô ấy? 

- Cậu... 

- Tớ không muốn chuyện gì xảy ra nên giờ cậu thu dọn đồ của cậu đi rồi tớ sẽ đưa cậu đi tìm nhà. 

- Nhưng... không phải căn nhà này là của chúng ta... 

- Cậu quên rồi sao? Năm đó tiền là tớ bỏ ra, tên chủ căn biệt thự cũng là tên tớ. Theo lí thì đây là nhà tớ. 

- Cậu... cậu thay đổi quá rồi... 

- Tớ chỉ muốn cậu hiểu ra vấn đề chứ không muốn cậu vẫn có suy nghĩ như thế! Đáng lí ra điều này cậu phải tự giác mới đúng. Tớ cũng không muốn mang tiếng đuổi bạn thân đi. 

Lãnh Đình không thể tin có một ngày bản thân trở thành người ăn bám như thế. Nhưng cũng là do cô ta ăn bám thật mà. Cô ta tức giận không nói lời nào mà đi vào trong. Một lúc sau cô ta đi ra với chiếc vali lớn trên tay rồi đi thẳng ra cổng mà không nói lời nào. 

Nhan Từ Khuynh nhìn theo, trong lòng có chút áy náy. Nhưng nghĩ lại, dù là bạn thân nhưng nếu không dứt khoát như vậy thì chắc cô sẽ gặp nhiều chuyện không hay hơn. Dù sao mối quan hệ của anh với cô mới tốt lên chưa được bao lâu, anh cũng không muốn vì người khác mà tình cảm của hai người bị đi xuống một lần nữa. 

Dương Họa Y đứng nhìn theo dáng vẻ tức giận đó rời đi thì khẽ nhếch lên một nụ cười. Lãnh Đình vốn dĩ không phải đối thủ có thể đấu với cô. Căn bản cô chỉ muốn xem thái độ và cách giải quyết của anh là chủ yếu thôi. Xem ra anh thực sự yêu cô và không phạm phải sai lầm như trước nữa rồi. Vậy thì quyết định dẫn anh đến mật thất Dương gia của cô là không sai rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK