Nhan Từ Khuynh nghe cô nói như vậy cũng an tâm phần nào. Anh liền dẫn cô ra xe. Một tay
mở cửa, một tay che trên đầu để cô không bị va đầu vào xe sau đó cẩn thận cài dây an toàn cho cô. Hành động mà người khác cho là bình thường và nên làm này lại khiến cho trái tim nhỏ bé lại lần nữa loạn nhịp. Gương mặt nhỏ nhắn lại đỏ ửng lên.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô, Nhan Từ Khuynh không nhịn được mà hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi mới quay qua bên kia để lái xe.
Dương Họa Y như người mất hồn trước những hành động này của anh. Suốt trên đường đi cô chỉ im lặng cúi đầu vân về chiếc túi xách, thi thoảng lại nhìn ra ngoài cửa kính ngắm những dãy nhà.
Nhan Từ Khuynh ngồi cạnh cũng thỉnh thoảng lại liếc sang ngắm cô. Anh thực sự bị dáng vẻ đáng yêu này thu phục mất rồi. Tính chiếm hữu càng ngày càng cao hơn. Anh chỉ muốn giữ cô ở bên cạnh mãi thôi. Thấy cô im lặng, nhiều lần anh định lên tiếng nhưng biết nói chuyện gì bây giờ?
- Họa Y...
- Hả... Có chuyện gì thế?
- Ờm... Em muốn ở đó bao lâu?
- Ở đâu? Ở Nhan gia hả?
- Đúng rồi!
- Hết buổi sáng thôi.
- Vậy chiều anh đưa em đến khu trung tâm giải trí nhé?
- Cũng được...
- Hay anh đưa em đi mua sắm nhé? Tổi về nghỉ ngơi rồi mai đi sau cho khỏe nhé?
- Tùy anh.
- À, hình như chúng ta vẫn chưa đi hưởng tuần trăng mật nhỉ? Em muốn đi du lịch chỗ nào nào?
- Cái đầy tính sau đi. Với tình cảnh hiện tại, không nên đi thì hơn...
Bỗng chuông điện thoại vang của anh vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện. Dương Họa Y không biết ai gọi nhưng thấy gương mặt anh vui vẻ lắm, lại còn gật đầu liên tục, lời nói có phần thân thiết, dịu dàng. Trong lòng cô tự dưng nổi lên cảm giác khó chịu nhưng cô vẫn giữ im lặng rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
- Là bạn cũ của anh! - Cúp máy xong, Nhan Từ Khuynh quay sang nói với cô.
- Sao? Anh nói gì cơ? - Giọng nói Dương Họa Y có chút không vui.
- Ban nãy là bạn anh gọi. Cô ấy là bạn thân của anh. Chiều nay cô ấy hẹn anh ra sân bay đón cô ấy. - Nhan Từ Khuynh vô tư nói.
- Cô ấy đi đâu mà phải ra sân bay đón?
- Cô ấy đi du học Với làm việc ở nước ngoài gần 10 năm nay rồi. Bây giờ cô ấy mới về nước được.
- Vậy thì anh đi đi.
- Nhưng anh đã hứa đưa em đi chơi rồi mà...
- Nên trân trọng tình bạn khi còn có thể.
Thấy gương mặt cô có chút không vui, Nhan Từ Khuynh thấy hơi áy náy. Nhưng anh nghĩ nếu nói nữa chắc cô đòi về ngay lập tức. Im lặng là vàng.