• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không phải ngại ngần gì cả. Cứ chốt thể đi. Nếu cậu còn lưỡng lự là tớ tăng thêm tiếp đấy! 

- Được rồi... 

- À, hôm nay động lực nào đã khiến cho anh trai em có thời gian đến thăm vợ mình vậy? Số dự án em gửi anh đã xử lí xong chưa? 

Bàn bạc xong, Nhan Từ Triệt liền quay qua hỏi chuyện với Nhan Từ Khuynh. 

- Xong hết rồi! Số đó anh để trên bàn làm việc rồi, lúc nào về qua nhà anh mà lấy! 

- Vậy để bây giờ em qua lấy luôn. Hai người cứ nói chuyện đi nhé. Em đi trước đây. 

- Ừ, cậu đi cẩn thận nhé! 

Nhan Từ Triệt đi rồi, Nhan Từ Khuynh mới quay lại ôm tay làm nũng với Dương Họa Y: 

- Vợ... Sao em để cậu ta vào mà không cho anh vào? Với lại em còn dặn nó đi cẩn thận... Sao em không dặn anh? 

- Anh có bị bệnh không? Cậu ấy đến bàn việc hợp tác với em, còn anh thì đến để quậy em. Mà anh còn ngồi đây chán có đi đâu mà phải dặn chứ? 

- Em... em làm vậy là phân biệt đối xử mà... 

- Anh nín ngay! Em còn phải làm xem xét hồ sơ của nhân viên nữa. Không có việc gì thì buông em ra ngay! 

- Không buông! Bao giờ em ăn hết cơm anh đem đến anh mới buông. 

- Thôi được rồi. Mau đưa em... 

Ăn uống xong xuôi, Nhan Từ Khuynh dọn dẹp hộp cơm, tiện dọn luôn phòng làm việc cho cô. Dọn dẹp xong, anh lại không muốn đi về mà vẫn muốn ở lại với cô nên anh đi khắp phòng kiếm lấy chiếc ghế ngồi xuống cạnh cô. 

Còn Dương Họa Y vừa ăn xong, cô liền gỡ tay anh ra khỏi người mình rồi quay trở về bàn làm việc tiếp tục công việc của mình. Thấy anh lại mon men ngồi cạnh, cô không khỏi bất lực. Cô rất muốn đuổi anh về nhưng có đuổi cỡ nào anh cũng lì lợm bám lấy cô không chịu về. Cô cũng không muốn tốn thời gian ngồi kì kèo hay thương lượng gì với anh nên đành im lặng làm việc mặc kệ anh ở đó muốn làm gì thì làm. Nhưng Nhan Từ Khuynh nào có chịu ngồi yên được chứ. 

- Vợ... Bao giờ chú Vũ mới được thả? 

- Hai ngày nữa. 

- Thời gian được rút bớt rồi à? 

- Chú Lâm với chú Hạo đã đem bằng chứng chứng minh chú Vũ vô tội nộp cho cảnh sát rồi. Nhiều nhất hai ngày nữa họ sẽ xem xét xong và thả chú Vũ thôi. 

- Vậy... chú ấy được thả... em sẽ rảnh đúng không? 

- Tùy. 

- Tại sao chứ? 

- Chủ được thả là một chuyện. Làm mới và phát triển tập đoàn là một chuyện. Em đang nghi ngờ có kẻ đứng sau sai khiến đám cổ đông cũ làm hại Dương thị. Em không thể buông hết cho các chủ được. 

- Nhưng mà... em cũng cần nghỉ ngơi... 

- Cuối tuần. 

- Cuối tuần này đúng không? Vậy em đi một nơi với anh được không? 

- Được. Với điều kiện anh im lặng từ bây giờ cho đến trưa. 

- Tuân lệnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK