• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đầu Dương Hoa Y lúc này đang hiện lại kí ức của mấy năm về trước. Suốt quãng thời gian đầy đen tối đó, cô đâu còn nhớ sinh nhật mình là ngày nào nữa. Anh cũng đâu biết sinh nhật cô mà tổ chức như thế này cho cô. Mà kể cả có biết thì chắc gì anh đã làm cho cô. Lúc đó chỉ cần anh để cho cô ngủ một giấc thật ngon hoặc chỉ cần anh để cho cô một ngày yên bình là món quà ý nghĩa nhất rồi. 

- Thôi! Chuyện đó qua rồi! Giờ bọn chú ở đây rồi, cháu sẽ không phải chịu ấm ức nữa đâu! Nào, bảo bối mau ước rồi thổi nến đi nào! Nến chảy đầy lên bánh rồi này! - Dương Thiên Lâm vội lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. 

Dương Họa Y liền nở một nụ cười rồi thổi nến trước ánh mắt ngỡ ngàng của ba người kia. 

- Bảo bối, cháu không ước sao? - Dương Thiên Hạo hỏi. 

- Không. Cháu không muốn ước gì hết. Mọi thứ ở hiện tại đủ để cháu vui vẻ và hạnh phúc rồi. 

- Vậy cháu mau cắt bánh đi! Bọn chú chờ cháu từ nãy đến giờ rồi đấy! - Dương Thiên Vũ giục. 

- Được rồi! Cháu cắt đây... À mà khoan... Chú Vũ vừa mới được thả... tại sao chú lại biết hai người tổ chức sinh nhật cho cháu ở đây mà đưa cháu đến đây? 

- Thì... hai người này... 

- Thật ra thì... chú với chú Lâm tới đón chú Vũ trước cháu... Bọn chú muốn chủ Vũ đưa cháu tới đây để tạo bất ngờ cho cháu... 

- Các chú vẫn nhớ ngày sinh nhật của cháu là được rồi, không cần tổ chức như vậy đâu. Bây giờ công việc còn nhiều, cháu lại... vừa phá hỏng kế hoạch của chú Vũ... 

- Không sao! Đã nhiều năm hắn bỏ rơi cháu rồi, giờ là lúc cháu được bù đắp lại mọi thứ. Vui vẻ lên đi! 

- Dạ... 

Dương Họa Y chỉ ở lại mừng sinh nhật với ba người chú đến trưa rồi về. Sức khỏe của cô thời gian gần đây cũng không ổn định nên cô cũng muốn về sớm nghỉ ngơi. 

Vừa mới về đến nhà, Dương Họa Y đã về ngay phòng nằm ngủ mà không để ý xung quanh có gì đặc biệt cả. Còn Nhan Từ Khuynh biết được cô về liền từ phòng làm việc đi nhanh xuống tầng nhưng ngoài mấy người hầu đang dọn dẹp thì không thấy bóng dáng cô đâu. 

- Thiếu phu nhân đâu? - Nhan Từ Khuynh nhíu mày hỏi cô người hầu gần đó. 

- Dạ thưa thiếu gia, tiểu thư vừa về đã lên phòng nghỉ ngơi rồi ạ. 

- Sao cơ? 

Nhan Từ Khuynh lại lật đật lên phòng thì thấy cô đã ngủ say từ bao giờ rồi. Anh nhẹ nhàng lại gần rồi ngồi xuống cạnh giường ngắm nhìn cô. Càng nhìn, sự mệt mỏi trên gương mặt cô càng hiện rõ. Suốt mấy ngày vừa qua, cô đã không ăn uống đầy đủ, lại còn hay thức khuya dậy sớm. Anh thức theo cô đã thấy mệt rồi, vậy mà không chỉ thức nhiều, cô còn không chịu nghỉ ngơi, mỗi phút đều dính lấy công việc. Vậy thì cô mệt mỏi đến cỡ nào nữa? 

Bàn tay lớn khẽ vén lọn tóc xõa trên mặt nhỏ. Anh nhớ hôm nay là sinh nhật cô. Anh muốn tổ chức một bữa tiệc thật lớn, thật bất ngờ để bù đắp thêm một phần những gì anh đã đối xử với cô suốt mấy năm qua. Vậy mà... 

- Anh làm gì vậy? 

Dương Họa Y bất ngờ hỏi làm anh giật mình. 

- Em... Anh làm em thức giấc rồi à? 

- Không... Em cũng vừa dậy thôi... 

- Em thấy trong người không khỏe à? 

- Em không sao... 

- Em đừng giấu anh như vậy được không? Em ốm, em mệt thì phải bảo với anh chứ! 

- Em không sao thật mà... Em... 

Dương Họa Y định nói thêm điều gì đó nhưng cơn ho kéo đến ngắt mất lời cô. Nhan Từ Khuynh lo lắng đỡ cô ngồi dậy rồi vỗ nhẹ lưng cô. 

- Để anh đưa em đi viện. 

Thấy cô ho mãi không dứt, anh liền bế cô lên đi xuống xe để đến bệnh viện. Nhưng đến nơi, Dương Hoa Y lại ngừng họ. 

- Đi về... Em không muốn đi viện... 

- Ngoan, phải khám xem em bị như thế nào để còn chữa bệnh chứ! 

- Em không sao hết... Em muốn về...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK