Anh hơi sững người khi lần đầu tiên nghe thấy cô gọi tên mình. Khuynh sẽ giết các ngươi... Vậy là cô ấy tin tưởng mình rồi đúng không? Nhưng anh vội dứt ra khỏi dòng suy nghĩ để ôm cô vào lòng.
- Ngoan! Có anh đây rồi! Không ai làm gì em nữa đâu! Mau ngủ ngoan nào!...
Có lẽ cô đã nghe được những lời nói đó nên dần im lặng và ngoan ngoãn rúc vào lòng anh ngủ tiếp.
Cô ngủ rồi nhưng anh vẫn sợ. Sợ khi cả hai trở về hiện tại, cô vẫn bị ám ảnh chuyện vừa xảy ra. Suốt 6 năm cô đã bị nỗi ám ảnh vụ tai nạn hóa thành ác mộng dày vò hàng đêm rồi. Giờ lại có thêm một nỗi ám ảnh mới, liệu cô có chịu đựng được nữa không?
Thấy cô ngủ say rồi, Nhan Từ Khuynh mới yên tâm ngủ tiếp. Anh cứ ôm chặt lấy cô ngủ như vậy cho đến tận trưa mới tỉnh dậy.
Nhan Từ Khuynh nhìn gương mặt xanh xao, yếu ớt đang nằm trong vòng tay một lúc rồi nhẹ nhàng rời đi.
- Vương gia... thần biết lỗi rồi... Xin vương gia hãy tha cho gia đình thần...
- Vương gia... thiếp biết sai rồi... Xin vương gia cho thiếp một cơ hội để sửa sai... Thiếp hứa sẽ tạ lỗi với vương phi mà...
- Vương gia... xin vương gia hãy tha cho Dung Nhi... Con bé cũng biết lỗi rồi ạ...
- Câm miệng hết đi!
Anh thực sự rất đau đầu với những lời van xin này. Cố tình gây ra chuyện rồi thấy chết mới nhận sai sao? Thật đáng tiếc khi ta không phải nàng ấy. Ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho kẻ đã bày mưu hãm hại người khác đâu!
- Chém!
Giọng điệu lạnh lùng, dứt khoát vang lên. Những tiếng van xin không còn nữa. Chỉ còn lại những cái xác nằm dưới đất.
- Dọn dẹp đi! Đừng để vương phi nhìn thấy cảnh này!
- Da rõ!
Nhan Từ Khuynh quay người trở về phòng. Vừa mở cửa ra, một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi ôm gối thu mình vào góc giường đập vào mắt anh. Anh vội vã lại gần ôm lấy cô.
- Em dậy rồi sao? Đừng sợ! Là anh đây! Từ giờ sẽ không có kẻ nào dám đụng vào người em nữa đâu!
Dương Họa Y không nói gì mà chỉ đưa đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh. Tuy đã đỡ sợ hơn nhưng chuyện đêm hôm qua vẫn khiến cô cảm thấy ám ảnh. Cô thực sự rất ghê tởm với những hành động như vậy. Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân lại gặp phải cái chuyện không may đó.
- Khuy... Khuynh... - Dương Hoa Y khẽ kéo áo anh.
- Anh đây! Có chuyện gì thế? Em cần gì à? - Nhan Từ Khuynh nghe thấy cô gọi mình như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ.
- Bọn... bọn chúng.
- Anh đã xử lí hết rồi! Đảm bảo từ giờ sẽ không ai làm hại đến em nữa hết! Giờ ngoan ngoãn ngồi đây chờ anh một chút nhé!
- Ư... Ừm...
Nhan Từ Khuynh nhanh chóng rời đi. Một lúc sau, anh quay lại với chậu nước ấm trên tay, bên trong còn có thêm một chiếc khăn mềm. Anh đặt chậu nước xuống rồi kéo cô ra ngoài.
- Nào, ngồi ngoan ở đây nhé!
Anh vắt khăn cẩn thận rồi nhẹ nhàng rửa mặt cho cô. Xong xuôi đâu đấy, anh lại lần xuống bếp lấy đồ ăn đem lên đút cho cô ăn.
- Khuynh... - Đang ăn thì Dương Họa Y khẽ gọi.
- Sao thế? Em thấy không khỏe chỗ nào à? - Nhan Từ Khuynh lo lắng.