• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Từ Khuynh càng dỗ, Dương Họa Y càng khóc lớn. 

- Tại sao... tại sao anh lại... làm thế với tôi...? Tại sao anh coi tôi... không bằng người hầu... rồi tỏ ra quan tâm tôi... là sao ? 

- Anh xin lỗi em rất nhiều! Anh biết bản thân đã từng đối xử không tốt với em, khiến em phải tổn thương và sợ hãi. Bây giờ anh biết mình sai rồi, anh sẽ cố làm hết sức để chuộc lỗi với em, đem lại thật nhiều hạnh phúc cho em... 

Dương Họa Y dần im lặng. Nhan Từ Khuynh cũng đỡ cô lại ngồi ở ghế. 

- Dì Thẩm... Gọi dì Thẩm giúp tôi... - Dương Hoa Y nói. Trong người cô càng lúc càng thấy khó chịu. 

- Được rồi! Chờ anh chút! 

Một lát sau. 

- Tiểu thư người gọi tôi ạ? Người thấy trong người không khỏe chỗ nào sao? Sao trông người... 

- Con không sao... Dì còn lưu số... mấy chú của con không...? Con không đem điện thoại theo... 

- Tôi còn thưa tiểu thư! 

- Dì giúp con... gọi cho họ... 

- Da... 

Nhưng dì Thẩm có gọi cỡ nào thì ba người kia không một ai bắt máy. Dương Hoa Y dần nổi cáu. Họ giận cô hay có chuyện gì xảy ra mà không chịu nghe một cuộc điện thoại nào vậy? Hay họ không lưu số dì Thẩm nên không nghe số lạ? Không đúng! Số lạ có gọi đến họ cũng đều nghe máy hết, thậm chí còn đùa nhây với người bên kia cơ! Và họ còn thuộc kiểu người không rời máy nửa bước nữa! Hay họ còn giận cô nhỉ? Chắc họ biết cô nhờ dì Thầm gọi cho họ nên không thèm nghe? Kiểu này nhờ một ngày cố xảy ra chuyện gọi nhờ điện thoại về cho họ liệu họ có nghe và đến giúp cô không? 

Thấy cô có vẻ đang tức giận, Nhan Từ Khuynh vội dỗ cô: 

- Thôi bình tĩnh nào Họa Y! Biết đâu họ đang bận thì sao? Mà em cần việc gì hay làm gì thì bảo anh, anh giúp em... 

- Đưa tôi về... 

- Sao cơ? 

- Tôi muốn về... 

- Nhưng mà... em chưa khỏe hẳn... 

- Về giải quyết... việc thôi... 

- Vậy thì chờ anh chút! 

Dương Họa Y khẽ gật đầu rồi ngồi dựa lưng vào ghế. Trong lòng cô đang len lỏi chút tin tưởng đối với anh. Nhưng cô không dám hi vọng nhiều bởi cô sợ. Cô rất sợ một ngày nào đó bản thân lại quay trở về những ngày tháng địa ngục như trước. Và cô sợ... hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn... 

Khoảng 5 phút sau, Nhan Từ Khuynh đi xuống, trên tay anh cầm theo chiếc áo khoác dày. 

- Trời tuy nắng nhưng vẫn lạnh. Em mặc vào không sẽ ổm nhiều hơn đấy! - Vừa nói anh vừa mặc áo khoác cho cô. 

Mặc áo cẩn thận xong, không để cho cô đi bộ, Nhan Từ Khuynh liền bế cô lên rồi đi một mạch ra xe. 

- Anh... 

- Dìu em đi lâu lắm! Đi nhanh cho đỡ lạnh. 

Vào trong xe, bàn tay nào đó vẫn giữ chặt lấy cô bên người. 

- Anh... biết đường không...? - Đột nhiên Dương Hoa Y ngẩng đầu lên hỏi anh. 

- Đường... À, anh không biết... - Nhan Từ Khuynh sực nhớ ra. 

- Đi thẳng đến ngã tư... rồi rẽ phải... 

Tuy mệt và muốn ngủ nhưng Dương Hoa Y vẫn cố giữ tỉnh táo để chỉ đường. 

- Ờm... Em có thể đọc địa chỉ cho tài xế... 

- Tôi không nhớ chỗ đó... 

- Hay chúng ta quay về nghỉ ngơi chút nhé? 

- Không... 

Sau bao lâu cuối cùng cũng đến nơi. Cả hai cùng vào trong rồi đến trước cửa căn hộ của các chú cô. 

- Chú Vũ... Chú Lâm... Chú Hạo... 

Dương Họa Y vừa nhấn chuông vừa gọi. Cánh cửa từ từ mở ra. 

- Tiểu Y? Không phải cháu đang ở với chồng cháu sao? Sao lại ở đây? 

Là Dương Thiên Vũ ra mở cửa và nói với cô giọng mỉa mai. Hôm trước cô tự ý bỏ đi lúc nửa đêm khiến anh và hai người còn lại rất tức giận. Đến bây giờ họ vẫn chưa thể nào tha cho cô. 

Dương Họa Y thực sự muốn nổi giận trước thái độ của chú mình. 

- Chú Vũ... Chủ chưa bao giờ... nói với cháu như thế... 

Câu nói của cô khiến Dương Thiên Vũ có chút áy náy. 

- Tại sao... dì Thầm gọi cho ba chú... mà không một ai... nghe máy...? 

- Chú... 

- A Vũ, ai đến chơi đấy? Có phải đồng nghiệp của em không? 

Dương Thiên Lâm thấy ồn ào ngoài cửa liền đi ra xem. Khi nhìn thấy cô đứng đó, mắt anh có chút lạnh nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK