- Vậy thì để hắn chết đi! - Dương Thiên Lâm lạnh lùng lên tiếng - Hắn muốn sống thì tự túc, muốn chết thì cứ như vậy. Hắn bị như vậy không thẩm được so với những gì cháu gái tôi phải chịu trong suốt 6 năm qua. Về nói lại với hắn nếu muốn chết thì cứ như vậy đi!À tốt nhất là nên chết đi để cháu tôi được yên bình!
- Đọc số đi... - Đột nhiên Dương Họa Y lên tiếng.
- Tiểu Y, cháu định làm gì vậy? - Dương Thiên Vũ hơi tức giận nhìn cô - Cháu lại có thể rủ lòng thương với loại người đấy sao?
- Hắn bị như vậy... cũng là do cháu!... Dù sao... cháu cũng không muốn... bản thân mang
tiếng... gián tiếp hại chết người...
- Vậy cũng được...
ở bệnh viện. Gần như cả bệnh viện đó đang náo loạn hết lên vì vị tổng tài ác ma thay vì chịu nằm dưỡng bệnh lại một hai đòi ra chỗ sông đó nhảy tiếp. Đang hỗn loạn như thì chuông điện thoại vang lên.
- Là ai? - Một tên thuộc hạ cầm máy anh lên nghe.
"Nhan thiết đâu?..."
- Thiếu... thiếu phu nhân...?
"Đưa máy cho anh ta..."
- Thiếu gia... là thiếu phu nhân gọi...
Nhan Từ Khuynh còn đang định lao ra ngoài để ra sông tiếp thì dừng lại khi nghe thấy cô gọi.
- Họa... Họa Y...
"Sao?... Vẫn muốn nhảy tiếp à..?"
- Thì em bảo... phải ở dưới đó đến khi nào... không thấy gì nữa...
"Anh bị ngốc không hả...? Giờ ngoan ngoãn... nằm yên chữa bệnh đi... Đừng để người của anh... làm phiền tôi nữa..."
- Em bị sao vậy? Sao giọng em lại yếu vậy? Em ở đâu để anh đến đó với em...
"Đừng đánh trống lảng... Anh không hạ sốt... thì đừng tìm tôi."
Dứt lời, Dương Họa Y nhanh chóng cúp máy rồi ném chiếc điện thoại xuống đất một cách đầy giận dữ.
- Giờ vừa lòng anh chưa...? Chủ Hạo... tiễn khách cho cháu...
- Không cần Dương thiếu ra tay, tôi tự đi được! Cảm ơn tiểu thư rất nhiều...
- Mau đi đi...
Dương Họa Y nổi giận hất chiếc bình nước trên bàn xuống.
- Tiểu Y bình tĩnh...
Đến tối, Dương Họa Y vẫn chưa nguôi cơn giận. Nhưng cô lại nghĩ nhiều đến anh. Cô biết một khi anh bị sốt thì rất khó để làm hạ nhiệt trong một thời gian ngắn. Có thể anh sốt cao nhưng ý thức lại tỉnh táo hơn bao nhiêu người khác khi cũng bị sốt như vậy. Bởi thế anh sẽ càng cứng đầu hơn khi bị người khác khám chữa cho với bắt anh phải ăn uống các thứ. Không chỉ thế, anh còn có thể cắm đầu vào làm việc cả ngày lẫn đêm dù bản thân bị ốm nặng như thế. Cô gọi điện nhắc anh thì đã sao? Anh nổi tiếng là ác ma. Nếu bắt ép anh thì chỉ còn đường chết. Cô hiểu tính anh vì đơn giản... cô từng chăm sóc anh lúc anh như vậy không chỉ một lần... và cô cũng ở cạnh anh tận 6 năm rồi...
- Tiểu Y, cháu đi đâu thế?
- Trời lạnh thế này, lại còn đang bị ốm, cháu định đi đâu nữa? Mau quay lại cho chú!
- Dương Họa Y! Cháo chưa ăn, thuốc chữa uống, bệnh chưa khỏi, cháu định đi đâu hả?
- Mau quay lại đi Tiểu Y!...
- Thiếu... thiếu phu nhân... Không phải người đang... - Trợ lí của anh cảm thấy sốc khi có một mình bắt xe đến đây dù sức khỏe của cô yếu tới nỗi đi cũng không vững.
- Tôi đã cấm... gọi tôi là thiếu phu nhân rồi cơ mà...
- Nhưng mà...
- Nhan Từ Khuynh đang ở đâu ?
- Dạ để tôi dìu người đến phòng của Nhan thiếu ạ!
Dương Họa Y gật đầu. Nhưng khi đứng trước cửa phòng, cô lại lưỡng lự xem có nên vào hay không?