Nhan Từ Khuynh cũng không cảm thấy khó chịu hay chán ghét khi bế nữ nhân khác không phải vợ mình.
- Vương gia! Mau buông ta ra! Vương gia!...
- Im lặng!
Cô gái này cũng giãy giụa mạnh y như Nhan thiếu phu nhân nhỉ? Nhưng nếu là Nhan thiếu phu nhân thì chắc hất anh từ lâu rồi!
Cứ thế mà Nhan Từ Khuynh bế Dương Họa Y về phòng của vương gia.
Vẫn sự nhẹ nhàng, anh đặt cô nằm xuống giường.
- Nàng ngủ ở đó đi! Nếu nàng sợ thì để ta nằm ở dưới đất.
Dương Họa Y nghĩ một lúc rồi gật đầu. Đến Nhan thiếu cô còn chưa cho phép nằm cùng thì tên vương gia xa lạ kia làm gì có của cơ chứ!
Nhan Từ Khuynh thấy cô không muốn nằm cùng, anh liền đi kiếm chăn đệm khác trải dưới đất rồi nằm ngủ. Dù gì cũng không nên làm người ta không vừa lòng nữa. Cứ nên từ từ để người ta tin tưởng dần.
Dương Họa Y thấy anh ngủ rồi thì cũng an tâm nằm xuống ngủ. Ái chà! Chăn nệm thời xưa của vương phủ cũng êm và ấm ra phết đấy chứ! Nó còn dễ chịu hơn cả đệm thời hiện đại nữa. Nếu quay trở về được thời hiện đại, cô sẽ bảo các chú của cô tìm mua cho mình...
- Tiểu thư! Ban nãy thần thấy vương gia đích thân bế ả Mộc Nghi kia từ lãnh cung về phòng vương gia ngủ ạ!
- Cái gì? - Mộ Dung đang sắm sửa chuẩn bị sang phòng vương gia chợt sững người khi nghe người hầu nói - Người có nhìn nhầm không?
- Dạ không ạ! Thần nhìn thấy rõ thật mà!
- Con ả khốn kiếp! Rốt cuộc sau khi rơi xuống hồ vương gia đã gặp chuyện gì mà giờ lại quan tâm, si mê ả đến thể cơ chứ? Theo ta đến chỗ vương gia! - Mộ Dung tức giận đứng phắt dậy đi ra cửa.
- Dạ!
- Vương gia! Người mau mở cửa cho thiếp! Vương gia!..
- Mộ quý phi, vương gia đã ngủ rồi ạ! Xin người về cho ạ!
- Vương gia ngủ gì với ả tiện nhân kia chứ? Vương gia! Người mau ra đây cho thiếp!
Vừa gọi, Mộ Dung vừa đập cửa ầmĩ. Nhan Từ Khuynh nhíu mày tỉnh dậy. Anh tức giận đứng dậy định đi ra cửa xem là kẻ nào dám phá giấc ngủ của anh với vị vương phi kia chợt anh quay lại nhìn xem cô có bị thức giấc hay không đã rồi mới đi ra. May là cô vẫn ngủ say.
- Kẻ nào dám phá giấc ngủ của bổn vương?
Nhan Từ Khuynh mở cửa ra với ánh mắt sắc lạnh khiến Mộ Dung không rét mà run.
- Thiếp... là thiếp gọi người...
- Đêm hôm không an phận nghỉ ngơi lại thích bị phạt đúng không?
- Thiếp... thiếp không dám... Tại thiếp nghe vương gia... ở với ả tiện nhân kia...
"Chất"
- Ta cấm người gọi vương phi là ả này ả kia! Để ta nghe thấy một chữ đó từ miệng người phát ra nữa thì mạng người cũng không còn đâu!
Nhan Từ Khuynh giáng thẳng một cái tát thật mạnh vào mặt Mộ Dung khiến cô ta lảo đảo. Cô ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày người mà mình yêu say đắm như thế lại có thể tặng cho mình một cái tát trời giáng vào mặt.
- Vương gia... Người từng nói người yêu thiếp... Thậm chí người còn nói sẽ... tìm mọi cách để thiếp được làm vương phi... Người còn hứa... sẽ không bao giờ làm thiếp bị tổn thương... Vậy mà giờ người vì cô ta mà đánh thiếp ư?... - Mộ Dung tỏ ra vẻ đau thương.