Nhan Từ Khuynh thấy cô cứ đứng im một chỗ trong khi chiếc xe càng lúc càng tới gần, anh liền cố hết sức lao nhanh ra ôm lấy cô vào lòng. Nhưng vẫn là chậm một bước...
- Thiếu gia! Thiếu phu nhân! Hai người mau tỉnh lại đi!..
- Mau! Mau gọi xe cấp cứu nhanh lên!
- Thiếu gia! Thiếu phu nhân! Hai người đừng xảy ra chuyện gì mà...
- Sao giờ xe cấp cứu vẫn chưa tới nữa? Thiếu phu nhân sắp không chịu nổi nữa rồi...
Trong lúc mơ hồ, những tiếng ồn ào, thúc giục vẫn văng vẳng bên tai cô và anh. Dù là rất đau, dù là cả hai đang nằm trên vũng máu lớn nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cô trong lòng, miệng vẫn lẩm bẩm:
- Họa Y... Em không sao chứ...? Em có đau không...? Anh xin lỗi... Do anh em mới như vậy... Đáng lẽ anh không nên quát em... Đáng lẽ anh không nên làm em sợ... Tha lỗi cho anh...
Khi xe cấp cứu đến, cả hai đều đã chìm vào cơn hôn mê...
- Cô nương... Cô nương... Xin cô hãy giúp tôi...
Dương Họa Y mơ hồ nghe thấy có ai đó đang gọi mình. Xung quanh cô là một màn đen bao phủ.
- Cô là ai? - Dương Họa Y cất tiếng hỏi lại.
- Xin cô hãy giúp tôi... Giúp tối thoát khỏi nơi đó... - Dường như người đó không để ý lời của cô mà vẫn tiếp tục van xin.
- Tôi không hiểu ý cô là gì! Cô có thể nói rõ cho tôi nghe được không? - Dương Họa Y dần mất kiên nhẫn.
- Xin cô nương hãy giúp tôi thoát khỏi nơi đó... thoát khỏi tên vương gia đó... tôi không muốn làm vợ hắn... không muốn sống cùng hắn...
Tiếng van xin khẩn thiết ấy càng lúc càng nhỏ dần rồi biến mất, để Dương Họa Y ở lại cùng với sự mơ hồ khó hiểu.
Bên này, Nhan Từ Khuynh cũng gặp hiện tượng tương tự. Anh cũng bị một màn đen vây quanh cùng với tiếng cầu xin giúp đỡ.
- Xin ngươi... hãy giúp ta làm lành với nàng ấy... giúp ta được nàng ấy yêu và tin tưởng...
- Ngươi là ai? Sao ta phải giúp ngươi? - Nhan Từ Khuynh có chút giận dữ. Vợ anh còn chưa lo nổi chuyện đấy giờ còn đòi giúp chuyện như thế?
- Làm ơn... xin người hãy giúp ta... giúp ta cầu xin nàng ấy tha thứ cho ta... ta chỉ cần tình yêu và sự tin tưởng của nàng ấy... Làm ơn... hãy giúp ta...
- Rốt cuộc ngươi là ai cơ chứ? Ta không quen người thì giúp người sao được đây? Đến vợ ta ta còn chưa làm lành nồi huống chi là giúp người? - Nhan Từ Khuynh tức giận đôi co với bên kia.
- Ta tin người sẽ có cách... Chỉ có người mới giúp ta được thôi... Hãy giúp ta...
Giọng nói ấy cũng nhỏ dần và biến mất, để lại Nhan Từ Khuynh với cơn giận dữ cực lớn...
- Tiểu thư... Người tỉnh lại rồi...
Dương Hoa Y từ từ mở mắt ra. Trước mặt cô là một cô gái nhỏ tầm mười mấy tuổi đang mặc một bộ váy cổ trang. Gương mặt của cô gái ấy vừa lo lắng đan xen lẫn vui mừng.
- Cô... vừa gọi tôi là gì?
- Tiểu thư! Người thấy trong người thế nào rồi?
Dương Họa Y chống tay ngồi dậy rồi nhìn xung quanh. Trông nơi này khá giống với những ngôi nhà trong phim cổ trang. Nhưng có vẻ ngôi nhà này không được đẹp cho lắm. Nhìn đầu cũng chỉ độc nhất một căn phòng. Đồ đạc trong căn phòng này trông cũ tới nỗi chỉ cần một lực nhỏ vừa đủ là có thể bị phá tan tành rồi. Giấy chắn cửa thì chỗ rách chỗ lành, rèm thì cũng rách không chừa miếng nào.
Mà cô gái bên cạnh gọi cô là tiểu thư... Không lẽ tiểu thư bị ngược đãi như trong tiểu thuyết à? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cơ mà... mình bị xuyên không rồi sao? Thậm chí còn xuyên làm người khác sao?