Chương 8
Nhan Từ Khuynh sững người trước cảnh vợ mình nằm trên vũng máu lớn. Đôi tay nhỏ ấy vẫn nắm chặt con dao trên bụng, trên mặt thấp thoáng nụ cười mãn nguyện. Dương Họa Y chỉ muốn tìm cho mình một đường chết thanh thản, nhẹ nhàng nhưng anh không cho thì cô chỉ còn cách này thôi.
Nhan Từ Khuynh lại gần rút con dao ra rồi bế cô lên, miệng không ngừng rủa:
- Cô có bị điên không hả? Cô không còn việc gì khác để làm sao? Cô muốn để ai dọn chỗ cô bày ra đây? Cô thích gây phiền phức cho người khác đúng không? Đáng lẽ tôi nên giết cô ngay lúc đó...
Dương Họa Y dần mất đi ý thức. Cô không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa nhưng trong tâm chí cô vẫn đọng lại câu cuối cùng của anh mà cô nghe được. Giết tôi ư? Tôi mong ngày đó lâu lắm đấy anh biết không? Giờ tôi chẳng còn gì để níu kéo cả. Chỉ cần một phát súng của anh, hay vứt bỏ tôi ngoài trời tuyết, hay hạ độc tôi, hay bằng cách nào đó anh muốn là tôi toại nguyện rồi.
Chưa đầy một tháng mà không biết bao nhiêu lần cô hôn mê mất mấy ngày mới tỉnh. Nhan Từ Khuynh ngồi ngoài cửa vò đầu bứt tai liên tục. Tại sao chứ? Tại sao cô lại muốn chết đến thế chứ? Chết vui lắm à? Cô chết rồi thì tôi phải làm sao?
Đèn cấp cứu tắt. Bác sĩ bước ra ngoài, gương mặt nghiêm trọng.
- Cô ấy mất máu rất nhiều. Cơ thể lại vốn yếu, nhiều bệnh, lại thiếu chất nghiêm trọng nên mất máu nhiều như vậy... cần rất nhiều thời gian mới hồi phục lại. Với lại muốn hồi phục nhanh cũng cần tâm trạng thoải mái trước và người nhà cần chăm sóc cẩn thận thì may ra cô ấy mới khá lên được. Còn vết thương khá sâu nên mất ít nhất một tháng để lành lại hoàn toàn.
Nhan Từ Khuynh không nói gì, chỉ gật đầu rồi đi vào trong. Tim anh như thắt lại khi thấy gương mặt trắng bệch đang bị bao phủ bởi ống thở, trên cánh tay nhỏ yếu cắm đầy những loại dây truyền, trên người vẫn còn lưu lại những vết thương chưa lành hẳn.
Anh từ từ ngồi xuống. Bàn tay to lớn không tự chủ mà chạm nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn kia. Có chút lạnh. Rồi bàn tay ấy lại chạm nhẹ lên bàn tay nhỏ kia. Vẫn có chút lạnh. Tim anh càng đau thắt hơn nữa.
Lại trôi qua thời gian một tuần. Dương Họa Y vẫn chưa chịu tỉnh lại dù tình hình đã khá lên. Ánh mắt lạnh lùng ngày nào đã bị thay bằng ánh mắt lo lắng. Nhưng dù vậy cô gái ấy vẫn không cảm nhận được.
Nhan Từ Khuynh đi công tác lần này có thể kéo dài hai tuần. Vì thế anh đã thuê người đến chăm sóc cho cô. Nhưng trùng hợp là, anh vừa đi được một ngày cô đã tỉnh lại.
Dương Họa Y ngồi dựa vào giường nhìn người hộ lí chăm sóc mình. Bác ấy trông thật hiền. Vẻ ngoài có nét giống với mẹ cô lúc còn sống.
- Cháu muốn ăn gì không? - Dì Thẩm ngồi cạnh dịu dàng hỏi.
- Cảm ơn dì... Giờ cháu... chưa muốn ăn... Dì để lát nữa... nhé...
- Vậy cũng được! Cháu có mỏi không để ta đỡ cháu nằm xuống nhé?
- Không sao ạ... Dì để... cháu ngồi... một lúc nữa...
- Vậy khi nào mỏi thì bảo dì nhé!
- Vâng... À dì... Chồng... Nhan thiếu đâu... rồi ạ?...
- Cháu hỏi chồng cháu ấy hả? Thằng bé nó đi công tác rồi! Tầm hai tuần nữa nó về. Cháu nhớ à? Mà cũng tệ thật cơ! Vợ bệnh như vậy mà không chịu ở nhà chăm gì cả, chỉ thích vùi đầu vào làm thôi. Mà chắc đi đã đi làm, sợ đi công tác lâu thế này có khi lại...
- Không sao... Anh ấy đi... càng tốt... Cháu muốn yên bình... một chút...
- Vợ chồng có xích mích gì à?
- Không ạ...
- Mà có xích mích thì người làm lành phải là người chồng chứ! Đàn ông không biết nhường vợ thì nát nhà sớm!
Dương Họa Y cười khổ. Nếu anh biết nhường thì cô không đến nỗi như vậy.
Nói là hai tuần nhưng chưa được một tuần, Nhan Từ Khuynh lại mò về. Điều đầu tiên anh làm khi về đến sân bay là lái xe đến thẳng bệnh viện xem cô như thế nào. Nhưng vừa đến viện, anh lại nhận được tin cô đã ra viện hôm trước. Anh tức tốc lái xe về nhà thì thấy bóng dáng yếu ớt đang ngồi ngoài vườn.
Thời tiết đã ấm lên chút nhưng vẫn còn không khí lạnh. Dương Họa Y vẫn mặc chiếc váy ngủ mỏng dài ngồi một mình tựa lưng vào gốc cây, hai tay ôm lấy bụng, đôi mắt nhắm lại trông rất yên bình.
Nhan Từ Khuynh đi rất nhẹ nhàng nhưng vẫn làm cô tỉnh lại. Nhìn thấy anh, ánh mắt vô hồn ấy có chút hoảng loạng. Cô vội đứng dậy nhưng do cử động mạnh đột ngột nên khiến vết thương đau nhói và rỉ máu.
- Sao cô dám tự ý xuất viện chứ? - Nhan Từ Khuynh tức giận.
- Tôi... tôi không thích... nằm viện... - Dương Họa Y run rẩy đáp.
Nhan Từ Khuynh không kiềm chế được mà giơ tay lên định đánh cô nhưng bỗng khựng lại khi thấy vệt màu đỏ dần loang khắp áo cô. Dương Họa Y cố nhịn đau mà đưa hai tay lên che chắn theo phản xạ. Mặc máu càng lúc ra nhiều hơn cô vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Một bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ kéo mạnh đi vào trong nhà.