- Vậy ạ... Mẹ đưa máy cho cô ấy giúp con.
Nhan phu nhân liền đưa điện thoại cho Dương Hoa Y kèm theo nụ cười.
- Cột lại nhớ nóc rồi này!
Dương Họa Y đưa đôi tay lấm lem đầy bột nhận chiếc điện thoại, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên trước câu nói đó.
- Alo...
"Em để điện thoại ở đâu mà anh gọi không thấy em nghe máy?"
- Em... em để trên phòng...
"Từ lần sau phải đem theo bên người bất cứ lúc nào nghe chưa? Em có biết như vậy làm anh lo lắm không? Anh rất sợ em lại gặp chuyện gì."
- Anh không phải lo! Em ở với bố mẹ sao nguy hiểm được?
"Thì biết là thế..."
- Anh mua đồ đến đâu rồi?
"À, anh định hỏi em là mua những đồ gì với màu sắc như thế nào..."
- Anh mua cho hai đứa nệm này, cột mài móng này, ít đồ chơi này, cả quần áo nữa... Màu tùy cái nào anh thấy đẹp thì lấy...
"Rồi! Anh sẽ mua nhanh thôi! Em chờ anh chút nhé!"
- Anh cứ đi từ từ thôi! Không phải vội đâu! Nhỡ xảy ra chuyện gì...
"Em đang lo cho anh đấy à?"
- Ừm...
- Thôi mẹ xin hai đứa! Mẹ vừa mới ăn cơm xong đấy! Hai đứa đừng bắt mẹ ăn thêm được không?
Nếu Nhan phu nhân không lấy lại điện thoại rồi cúp máy thì có lẽ hai người này sẽ nói chuyện đến trưa mất. Dương Họa Y thấy bà nói như vậy thì cứ nghĩ bà giận liền nói:
- Mẹ... Con xin lỗi... Tụi con không cố ý...
- Ôi con yêu! Con có lỗi ở chỗ nào vậy? Mẹ chỉ đùa hai đứa thôi mà!
- Con...
- Không sao! Chuyện này đâu trách con được? Có trách thì trách thằng con trời đánh của mẹ kìa! Hồi trước mẹ quên dặn con, bất cứ điều gì sai trái con cứ đổ hết lỗi lên đầu nó cho mẹ! Làm vợ là phải thế! Như vậy nó mới không dám bắt nạt con được.
- Vâng ạ...
- Nhớ nhé! Giờ tiếp theo cần làm gì để mẹ sai người đi làm nào?
- Mẹ giúp con trang trí ở ngoài phòng khách được không ạ? Mẹ dặn họ làm đơn giản thôi ạ. Anh ấy sẽ về nhanh thôi ạ.
- Được! Để mẹ làm ngay đây...
"Chắc anh ấy sẽ không như những năm trước nữa đâu nhỉ?" - Dương Hoa Y vừa làm bánh vừa nghĩ.