• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Lúc này điện thoại của Nhan Từ Khuynh vang lên. Không biết anh và người bên kia nói gì mà chỉ thấy sau khi cúp máy, anh quay sang nói với cô: 

- Họa Y, chút nữa em chịu khó ở nhà một mình một lát nhé! Công ty có cuộc họp quan trọng anh phải đi gấp. Ở nhà xảy ra chuyện gì thì gọi cho anh nhé! Anh lưu số điện thoại của anh vào máy em rồi đấy! 

Dương Họa Y gật đầu. Anh liền vội vã chuẩn bị đi. 

Nhìn chiếc xe lăn bánh rời đi rồi khuất dần, Dương Họa Y cảm thấy có chút buồn. Không lẽ đây là cảm giác mà cô không muốn xa anh chút nào. Anh đi rồi, nghĩ ra ở nhà một mình. cũng chản. Tâm sự với mọi người trong nhà chán rồi, cô lại đi dạo khắp căn biệt thự. Cô dạo khắp các phòng nhưng vẫn chẳng thấy có chút gì thú vị.

Bỗng trong đầu có hiện lên căn phòng ở cuối hành lang tầng 2. Cô nhớ lần trước anh đã cấm cô không được bước chân vào đó dù chỉ một lần. Một kí ức chợt thoáng qua. 

Ngày đầu tiên cô về đây sống, khi nghe anh bảo mọi việc trong căn nhà này cô đều phải làm hàng ngày, từ dọn dẹp, giặt giũ, nấu cơm... cô phải làm tất. Nhưng lúc đó anh chưa nói với cô là không được bước chân vào căn phòng cuối hành lang tầng 2.

Cô cứ nghĩ cô phải dọn dẹp tất cả mọi ngóc ngách nên cứ vô tư mở cửa vào đó để dọn dẹp. Nhưng vừa mới mở hé cửa ra thì anh đi qua và nổi giận với cô. Sau đó cô phải chịu một trận đòn đầu tiên trong đời... 

Nghĩ đến đây, Dương Họa Y khẽ rùng mình. Sợ thì vẫn sợ nhưng mà... không phải giờ anh rất yêu thương và nghe lời cô sao? Hồi trước chỉ là hận vô cớ thôi! Bây giờ chắc cô vào xem được rồi nhỉ? 

Cánh cửa từ từ mở ra. Bên trong đã rất lâu rồi không được dọn dẹp nên rất nhiều bụi và mạng nhện bám vào những tấm vải trắng đang phủ lên đồ đạc trong phòng. 

Một bức ảnh lớn đập thẳng vào mắt Dương Họa Y. Đó là một bức tranh gia đình gồm bố mẹ và ba đứa con đang ôm nhau rất hạnh phúc. Cô nhận ra đó là bố mẹ anh, anh và Nhân Từ Tuệ. Nhưng còn người con trai còn lại là ai? Cô sững người lại khi nhìn vào người con trai ấy. Đó không phải là... 

Dương Họa Y đi quanh căn phòng rồi dừng lại trước một chiếc khăn phủ lớn. Cô nhẹ kéo chiếc khăn ra. Đôi mắt cô bỗng sáng lên. Đó là một chiếc đàn piano phiên bản giới hạn mà cô rất yêu thích từ lâu. Trước đây cô cũng từng sở hữu một chiếc nhưng không biết giờ nó còn ở đó không nữa?... 

Cô thích thú phủi sạch bụi rồi ngồi vào. Đã lâu rồi cô không đụng đến nó, chắc trình độ chưa giảm đâu nhỉ? Đôi tay nhỏ nhắn từ từ lướt nhẹ trên những phím đàn. Âm nhạc du dương dần vang khắp cả căn biệt thự. Rồi cô cất tiếng hát. Tiếng hát thật dịu êm và ngọt ngào. 

Nhưng được nửa bài, cánh cửa đang mở hé bỗng bật tung ra. Nhan Từ Khuynh đứng ở cửa nhìn cô với ánh mắt giận dữ. 

- Tôi đã nói không ai được phép bước vào đây cơ mà! 

Nhan Từ Khuynh quát lớn khiến Dương Họa Y run rẩy sợ hãi. 

- Tôi... Tôi... 

Cô sợ tới mức nói không nên lời trước cơn thịnh nộ của anh. Nhan Từ Khuynh cũng chợt bình tĩnh lại khi nhìn thấy cô gái nhỏ bé đang run sợ với đôi mắt ngấn lệ. 

- Họa... Họa Y... 

Anh cố nhẹ nhàng hết sức với cô nhưng càng như vậy cô càng sợ hơn. Dương Hoa Y đứng dậy rồi cố chạy hết sức ra ngoài. Nhan Từ Khuynh cũng vội vã đuổi theo cô. 

- Họa Y! Mau đứng lại đi! Đừng sợ nữa! Anh không trách em đâu! Họa Y... 

- Thiếu phu nhân! Người sao vậy? Người màu dừng lại đi... 

- Tiểu thư, sức khỏe người chưa

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK