- Em còn... còn muốn tặng anh... một món quà...
- Tôi không nhận! - Nhan Từ Khuynh dần mất kiên nhẫn.
- Nhưng... nhưng đó là con anh... Anh không nhận nó sao?... - Liễu Nhi vẫn cố níu kéo.
- Ý cô là gì?
- Em đã... đã mang thai... Nó... nó là con của anh...
- Ai biết được đó là con của tôi?
- Anh... rõ ràng chỉ có anh... mới làm với em mà...
- Ai biết được chỉ có mình tôi mới làm với cô chứ? Cô có dám đi làm xét nghiệm không? - Nhan Từ Khuynh nhìn thẳng vào mắt cô ta.
- Có... Em sẽ đi... - Liễu Nhi có chút run sợ.
- Mà thôi! Con của ai cũng không quan trọng! Cái này là do cô tự chuốc lấy mà thôi! Vậy nên, dù đứa bé có là con tôi đi chăng nữa tôi cũng sẽ không nhận nó! Tốt hơn hết là cô nên rời khỏi đây và đừng bao giờ xuất hiện trước tầm mắt của tôi nữa. Hạng người bày mưu tính kế người khác như cô không xứng làm mẹ, càng không xứng làm mẹ của con tôi!
- A Khuynh... Em thực sự biết lỗi của mình rồi mà... Tất cả là do em quá yêu anh mà thôi...
- Đừng phí công cho mấy lời nhảm nhí này nữa! Cô cũng biết nếu để tôi nổi giận thì hậu quả sẽ như thế nào rồi đấy! Mau biến khỏi đây đi!
- Anh... Tại sao bây giờ anh lại thay đổi như vậy? Trước đây anh rất yêu em cơ mà! Tại sao bây giờ anh lại yêu cô ta? Có phải do cưới cô ta anh mới như vậy đúng không? Rõ ràng em yêu anh hơn cô ta, vậy tại sao anh lại chọn cô ta cơ chứ?... - Liễu Nhi bỗng trở mặt.
- Tôi đã nói rồi! Cô không xứng để có được tình yêu của tôi! Đúng là lấy cô ấy về làm vợ tôi
mới thay đổi như thế đấy! Bởi cô ấy tốt hơn có rất nhiều, thậm chí còn không bao giờ biết gài bẫy người khác như cô! Người đâu? Mau đem cô ta ra ngoài! Bất kể cách gì cũng làm để cổ
ta không bao giờ được xuất hiện trước mắt Họa Y nữa! - Nhan Từ Khuynh tức giận quát lớn.
- Dạ rõ!
- Không... A Khuynh... Em sai rồi... Anh đừng làm vậy với em...
Mặc Liễu Nhi có van xin thảm thiết đến cỡ nào đi nữa, Nhan Từ Khuynh cũng lạnh lùng nhìn cô ta bị lôi ra ngoài. Dì Thẩm đứng cạnh có chút ngạc nhiên nhìn anh. Tiểu thư lại có thể lấy người như vậy làm chồng ư? Một người máu lạnh, lại lén lút ngoại tình, đã vậy còn không chịu trách nhiệm...
Nhan Từ Khuynh quay lại bắt gặp ánh mắt của dì Thẩm đang nhìn mình. Anh cũng đoán phần nào dì đang nghĩ gì.
- Dì Thẩm à... Con không có như dì nghĩ đầu...
- Thiếu gia, nếu tôi có mạo phạm đến người thì mong anh bỏ qua cho!
- Không... Dù không có làm gì sai với con... Chỉ là...
- Tôi biết thiếu gia làm gì cũng chỉ muốn tốt cho tiểu thư. Nhưng tôi chỉ mong thiếu gia đừng khiến tiểu thư bị tổn thương, và... cũng đừng làm như vậy với tiểu thư...
- Con hứa với dì con sẽ không bao giờ để cho Họa Y phải chịu bất cứ tổn thương nào hết! Con sẽ cố gắng để cô ấy không phải buồn phiền chuyện gì hết...
- Hi vọng thiếu gia sẽ giữ đúng lời hứa của mình! Giờ không có gì nữa thì tôi xin phép đi làm việc!
Dứt lời, dì Thẩm quay người rời đi. Qua mấy câu nói vừa rồi, Nhan Từ Khuynh cũng có thể hiểu được khi ở Dương gia cô được trân trọng đến cỡ nào. Vậy mà thời gian qua anh lại đối xử với cô...
Trong khi anh ở nhà nghĩ ngợi lung tung thì ở một quán cà phê nhỏ, mọi người lại đang xì xào bàn tán về một mỹ nhân đang ngồi một góc thưởng thức ly cà phê sữa.
Dương Hoa Y vừa nhâm nhi ly cà phê trong tay vừa đưa mắt hướng ra ngắm nhìn khunh cảnh bên ngoài cửa sổ. Quán cà phê này là nơi cô và Nhan Từ Triệt hay lui tới mỗi khi đi chơi. Mỗi lần đến đây, anh đều gọi cho cô những món cô thích. Tuy đây chỉ là một phần kí ức nhỏ nhoi nhưng nó vẫn khiến cô buồn. Buồn vì cô đã thất hứa. Buồn vì không thể có được những kí ức tươi đẹp đó nữa.