- Con màu đen này tên là Just này! Còn con màu trắng tên là Jack! - Dương Họa Y cười.
- Hợp với màu với tính cách của chúng đấy! Vậy từ giờ con tên là Just, còn con tên là Jack nhé! – Nhan Từ Khuynh cũng đưa tay ra xoa đầu hai chú mèo.
- Meo... - Cả hai đều kêu lên một tiếng như lời đáp lại, hai cặp mắt to tròn ngước lên nhìn hai chủ nhân của mình.
- Ôi anh xem kìa! Hai đứa nhà mình thông minh quá đi thôi! Chúng nó hiểu mình nói gì kìa! - Dương Họa Y nhìn anh với đôi mắt lấp lánh.
- Ừm! Con chúng ta là phải thông minh như thế! – Nhan Từ Khuynh cũng hùa theo cô.
- Just! Mau lại đây với mama nào! - Dương Hoa Y đưa tay về hướng chú mèo đen.
- Meo... - Cục lông nhỏ màu đen nhanh chóng nằm gọn vào vòng tay của cô.
- Mau qua với papa nào Jack! - Nhan Từ Khuynh cũng đưa tay ra bế chú mèo trắng.
- Hai con thông minh quá đi thôi! - Dương Họa Y cười tít mắt.
- Sau này chúng ta có con, đứa bé ấy chắc chắc sẽ rất thông minh cho mà xem! - Nhan Từ Khuynh quay sang nhìn cô.
- Cái này... tạm thời không nhắc đến được không? - Nụ cười của Dương Họa Y chợt tắt.
- Ừm! Anh sẽ không nhắc nữa...
Lãnh Đình đi theo đứng phía sau nhìn hai người. Lúc này cô ta mới cảm thấy mình như người thừa ở đây. Nhan Từ Khuynh với Dương Họa Y mải mê chơi đùa với hai con mèo nhỏ mà quên mất đi sự tồn tại của cô ta cũng như không để ý đến ánh mắt dần hiện lên lửa giận đang hướng thẳng về mình. Nhưng mà tại sao cô ta lại yêu quý Liễu Nhi hơn cả Dương Họa Y cơ chứ? Lại còn có những hành động của trà xanh" nữa. Rốt cuộc cô ta có mục đích gi?
Không thể làm gì được nên Lãnh Đình đành bỏ đi trong hậm hực. Nhưng cô ta không có ý dọn ra chỗ khác ở mà cứ tiếp tục ở lì trong căn biệt thự đó. Dì Thẩm cũng rất khó chịu với thái độ hống hách với người hầu cũng như cách ăn ở bề bộn của cô ta. Bà thấy thật đáng thương khi một người con gái xinh đẹp như vậy lại không được dạy dỗ cẩn thận như Dương đại tiểu thư...
- Họa Y! - Chơi đùa chán rồi, Nhan Từ Khuynh quay sang gọi cô.
- Sao thế? - Dương Họa Y đáp, đôi mắt vẫn chăm chú ngắm nhìn hai chú mèo con.
- Mai anh đưa em đi chơi tiếp nhé? Hay là chúng ta đi dạo phố, mua sắm ít đồ, được không?
- Cũng được! Nhưng mà... công việc...
- Em không phải lo điều đó! Triệt lo chuyện đó rồi! Thằng bé đi du học là để về quản lí công ty với anh mà!
- Một mình cậu ấy... có làm nổi hết tất cả các việc không?
- Đâu có một mình nó làm đâu? Tối anh vẫn giúp một ít mà! Mà em lo cho nó hả?
- Không có! Chỉ là... em thấy để cậu ấy làm một mình... hơi tội...
- Em không phải lo! Anh sẽ không bao giờ để bạn em cũng như em trai anh chịu thiệt, được chưa?
- Được rồi...
- Giờ cũng gần tối rồi. Em vào thay đồ trước đi rồi xuống ăn cơm nhé!
- Ừm...
Nhìn bóng dáng nhỏ khuất dần sau cánh cửa, Nhan Từ Khuynh khẽ nở nụ cười. Anh chỉ
muốn hạnh phúc với cô mãi như vậy thôi. Nhưng... tại sao cô lại không muốn nhắc đến chuyện có con nhỉ? Hay là cô có chuyện gì không muốn nói cho anh biết? Hay cô lại có chuyện gì xảy ra nên cô mới như vậy nhỉ? Dù sao anh cũng không muốn ép cô nên chuyện này để cô tự nói khi muốn sẽ tốt hơn.
Lúc này Nhan Từ Khuynh chợt nhận ra mình quên điều gì đó. Anh vội đứng lên đi vào phòng khách.
- Chú Ngô Đình Đình đâu rồi? - Nhan Từ Khuynh hỏi quản gia.
- Liễu tiểu thư đã về từ chiều rồi thưa thiếu gia!
Về mà không báo mình một tiếng sao? Mà thôi kệ đi...