• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Tại dạo này công ty cháu bận nhiều việc thôi ạ! Thời gian tới rảnh hơn cháu sẽ đến đây nhiều hơn! 

- Cậu hứa đấy nhé! À mà... Tiểu Y đâu? Con bé không đi cùng cậu ư? 

Nghe đến câu này, Dương Hoa Y đang nhấp ngụm cà phê bỗng bị sặc. Cô họ không ngừng làm thu hút một vài ánh nhìn xung quanh. Ban nãy gọi đồ uống, cô phải lựa nhân viên quán tới mới gọi rồi. Cô cũng lường trước trường hợp ông chủ quán này vẫn nhớ tới cô rồi. 

Dương Họa Y khẽ nhích người ngồi thu mình vào sát góc tường nhưng vẫn không thoát được ánh mắt sắc bén của người ngồi sau cô. 

- Tiểu 

Tiểu Y? 

Bất đắc dĩ, Dương Họa Y đành phải ngẩng đầu lên nhìn. Cô gượng cười: 

- Lâu rồi không gặp, Tiểu Triết! 

Nhan Từ Triết nhanh chóng chuyển đến ngồi đối diện với cô. 

- Tiểu Y, dạo này cậu sống tốt chứ? 

- Ờm... khá tốt! Cảm ơn cậu đã quan tâm... 

- Anh tôi không làm khó cậu chứ? 

Dương Họa Y sững người. Một cách xưng hô xa lạ. Không những vậy... cậu ấy... biết rồi... 

- Không... Anh ấy... đối tốt với tớ lắm... 

- Ừm. 

Một khoảng im lặng kéo dài. Dương Họa Y cảm thấy không khí xung quanh thật ngột ngạt. Tuy cô từng rất mong gặp lại cậu nhưng... cô không nghĩ khi gặp lại... cậu ấy... 

- Cậu... cậu về khi nào vậy? 

- Năm ngoái. 

Lúc này, Dương Họa Y không kìm nổi mà để một giọt nước mắt rơi xuống chiếc váy trắng 

tinh. 

- Cậu đừng khóc. Anh tôi nhìn thấy lại nghĩ tôi bắt nạt chị dâu mình. 

Vậy là rõ rồi. Câu nói như khẳng định khoảng cách giữa hai người. Đồng thời đó cũng như là lời trách. 

Dương Hoa Y cúi đầu xuống. 

- Tớ... tớ xin lỗi... 

- Cậu đâu có lỗi. 

Cô cắn môi. Giờ cô cảm thấy bản thân không còn đủ dũng khí để gặp cậu nữa. 

- Ờm... Bây giờ... tớ có việc bận... Tớ về trước nhé... 

Nói xong, Dương Họa Y đứng lên thanh toán rồi nhanh chóng dời đi. Đôi chân nhỏ cố đi nhanh hết sức có thể. Lúc này cô chỉ muốn về nhà nhanh nhất có thể. Nhưng đi được một đoạn thì cô và phải Nhan Từ Khuynh. 

- Em đi đâu mà vội vậy? 

Thì ra Nhan Từ Khuynh sợ cô gặp chuyện gì nên âm thầm phái vệ sĩ đi theo. Nhưng thấy vẫn không an tâm, anh đành phải đến tận nơi tìm cô. 

- Em khóc sao? Ai làm em khóc vậy? Nói cho anh biết để anh đi xử lí người đó cho em! 

Chợt anh thấy đôi vai cô run run nên cúi người xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang đầy nước mắt. 

- Không... không sao hết... Không ai... làm tôi khóc hết... Tôi... 

Dương Họa Y càng lúc càng khóc lớn hơn. Nhan Từ Khuynh không biết làm thế nào, luống cuống ôm lấy cô vào lòng. Lần này cô có phản ứng gì. Gương mặt nhỏ úp vào lồng ngực anh khóc nức nở. Anh không cố dỗ cô nữa mà chỉ ôm chặt cô hơn... 

Mất một lúc lâu Dương Họa Y mới dừng khóc. Thấy cô không khóc nữa, Nhan Từ Khuynh mới buông cô ra rồi cúi xuống nhẹ nhàng nói: 

- Bây giờ em thấy ổn hơn chưa? 

Cô khẽ gật đầu. 

- Vậy giờ anh đưa em về nhé? 

Cô im lặng một lúc rồi lắc đầu. 

- Vậy em muốn đi đâu? 

- Đi... đi dạo... 

- Hay anh đưa em đến trung tâm giải trí nhé? 

- Không... 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK