• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Dương Họa Y đi chầm chậm xuống trước. Nhan Từ Khuynh đứng một lúc chờ cô đi một quãng rồi cũng từ từ theo sau. Anh tự nhủ từ bây giờ anh sẽ theo cô không rời mắt thì mới có thể đảm bảo an toàn cho cô được... 

Tối nay di Thẩm cho người nấu rất nhiều món mà Dương Họa Y thích ăn. Tất nhiên ý này cũng là do Nhan Từ Khuynh ra mà! 

Cô ngồi xuống bàn ăn rồi nhìn một lượt. Trong lòng cô có chút vui vì lâu lắm rồi cô không được ăn những món này. Suốt 6 năm cô chỉ tập chung vào làm thế nào để có thể khiến anh vừa lòng và cô có thể trốn thoát khỏi căn biệt thự này mà không lấy một phút nghĩ cho bản thân. 

- Em mau ăn món cá này đi! Món này vừa tốt cho sức khỏe của em lúc này lại vừa là món em thích đấy! - Nhan Từ Khuynh vừa gắp một miếng cá lớn vào bát cô vừa nói. 

- Sao anh biết đây là món tôi thích? 

- Thì... anh bảo dì Thẩm nấu cho em những món em thích... 

- Vậy à? Cảm ơn nhé! 

Nói xong, cô từ từ đưa miếng cá vào miệng. Cái mùi vị quen thuộc này. Nó khiến cô nhớ lại cuộc sống trước kia... 

Dường như hôm nay trong tâm trạng cô rất vui vẻ. Nhan Từ Khuynh cảm thấy cách này của mình thật hiệu quả. Anh vẫn ôm hi vọng một ngày nào đó cô nhận ra tình cảm của anh và sẽ tha thứ cho anh... 

Ăn xong, Nhan Từ Khuynh lại dẫn Dương Họa Y về phòng nghỉ ngơi. Khi anh vừa mới ngồi xuống giường, anh chợt nhìn thấy ánh mắt không vừa ý của cô. Dường như cô vẫn không thích chuyện hai người ngủ chung phòng chung giường cho lắm. 

- Ờm... Em ngủ ở trên giường nhé! Anh sẽ lấy đệm nằm dưới đất. 

- Sao anh không xếp phòng riêng cho tôi? 

- Là do... anh sợ em xảy ra chuyện gì mà anh không phát hiện kịp... 

- Vậy thì anh ngủ ở giường đi! Tôi nằm dưới! 

- Nhưng mà em chưa khỏi bệnh hẳn... 

- Anh khác gì tôi? 

- Nhưng anh khỏi trước em mấy ngày rồi! Ngoan! Nằm trên đó đi! 

Dương Họa Y đành im lặng rồi nằm xuống ngủ. Nhan Từ Khuynh mừng thầm vì đã thuyết phục được cô. Anh nhẹ nhàng đi lấy chăm đệm dự phòng rồi trải xuống dưới nằm ngủ. Nhưng đến nửa đêm... 

Nhan Từ Khuynh níu mày tỉnh dậy khi thấy có ai đó đang nằm cạnh mình. Anh với tay mở đèn lên rồi nhìn sang bên cạnh. Ánh mắt anh bỗng trở nên ôn nhu, dịu dàng. Dáng người nhỏ bé đang nằm ngủ một cách say sưa. Không biết từ lúc nào Dương Họa Y đã lăn xuống nằm cạnh anh ngủ ngon lành. Anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô. Nhưng anh lại vội đứng dậy bế cô lên giường rồi đắp chăn cẩn thận cho cô vì sợ cô bị nhiễm lạnh. 

Nhan Từ Khuynh còn ngồi thêm một lúc nữa để ngắm nhìn cô rồi mới đi ngủ tiếp. Nhưng anh vừa mới đứng dậy, Dương Họa Y bỗng lẩm bẩm: 

- Đừng... Đừng mà... Bố mẹ đừng đi... Mọi người về với con rồi... Sao bố mẹ chưa về... 

Anh quay lại nhìn. Đôi lông mày cô níu chặt lại. Trán cô dần lấm tấm mồ hôi. Anh vội ngồi xuống bên cạnh. Một tay nắm chặt lấy tay cô. Một tay lau những giọt mồ hôi trên gương mặt cô. Tay cô cũng siết tay anh càng lúc càng chặt hơn. Anh nghĩ, có lẽ cô phải chịu nỗi ám ảnh trở thành cơn ác mộng này rất lâu rồi. Đúng là thế. Không phải rất lâu rồi mà là suốt 6 năm rồi. 

Mất một lúc lâu cô mới bình tĩnh trở lại. Nhan Từ Khuynh cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng một lần nữa anh đứng dậy lại phải quay lại nhìn cô. Tay cô vẫn nắm chặt lấy tay anh. Anh khẽ gỡ tay cô ra nhưng càng gỡ cô càng nắm chặt hơn. Có lẽ khi nắm tay ai đó cô mới có cảm giác an toàn. Hay chỉ khi nắm tay anh cô mới cảm thấy như vậy? 

Sáng hôm sau ngủ dậy, Dương Họa Y thiếu chút nữa là ngã khỏi giường khi nhìn thấy gương 

mặt hoàn mĩ đang phóng cực đại trước mắt mình và một bàn tay to lớn đang nắm chặt lấy tay mình. Thấy cô cựa, Nhan Từ Khuynh cũng tỉnh dậy. 

- Em dậy rồi à? 

- Sao anh lại nằm ở đây? Với lại anh đang làm gì vậy? 

- Ờm... Anh không có ý gì hết.. Tại hôm qua em gặp ác mộng nên... 

Dương Họa Y ngồi dậy xoa trán. Lại ác mộng nữa à? Cô mệt mỏi nhiều cũng là do cơn ác mộng ấy góp phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK