Lúc này cánh cửa lại mở ra. Nhan Từ Khuynh nhẹ nhàng đi vào, trên tay còn cầm theo hộp cháo.
- Họa Y! Em tỉnh lại rồi à!
Thấy cô ngồi ở giường, Nhan Từ Khuynh vui vẻ chạy lại.
- Em tỉnh rồi thì tốt quá! Chắc em chưa ăn gì đúng không? Để anh đút cháo cho em ăn nhé!
Khóe mắt Dương Họa Y khẽ giật vài cái. Anh định trêu ngươi cô đấy à? Cô đeo ống thở thế này thì ăn kiểu gì? Đúng là bạn thân có khác. Ngốc giống nhau đấy!1
"Anh đùa em?"
Dương Họa Y với tay lấy chiếc điện thoại gõ vài chữ rồi đưa anh đọc.
- Ôi... Anh quên mất...
"Anh quên hay lắm! Không biết như bạn thân anh còn nghe được đằng này anh lại..."
- Bạn thân? Ý em là Đình Đình vừa đến đây ư?
"Thế theo anh giỏ hoa quả kia là ai mang tới?"
- Ờm... Anh xin lỗi. Để anh đi gọi y tá đến chăm sóc em...
Nhan Từ Khuynh lại vội vã chạy đi. Dương Họa Y nhìn theo bất lực. Vốn tính nhắc đến Lãnh Đình để hỏi anh chuyện đó luôn nhưng có lẽ nên để lúc khác vậy.
Đến tối, Dương Họa Y đã cảm thấy trong người đã khỏe hơn. Nhân lúc không có ai, cô lén bỏ ống thở rồi tự vịn vào tường men ra ban công đứng. Hôm nay thời tiết dịu nhẹ nên tâm trạng cô càng thoải mái hơn. Có lẽ bệnh cũng sắp khỏi rồi nên lần này bỏ ống thở ra cô không còn thấy khó chịu như lúc sáng nữa. Đôi môi nhợt nhạt khẽ cong lên một nụ cười. Không hiểu sao lúc này cô thấy trong lòng vui lạ thường.
- Họa Y!
Nhan Từ Khuynh đi vào thấy cô đứng ở đó liền sợ hãi chạy đến ôm lấy cô.
- Có chuyện gì em nói ra với anh rồi hai chúng ta cùng giải quyết được không? Em đừng có ý tự tử như vậy được không? Em đi rồi anh biết phải làm sao...
Dương Họa Y không hiểu anh đang nói gì. Tự tử gì ở đây chứ? Người ta đang hóng gió mà.
- Khuynh... Buông...
- Không! Anh buông ra nhỡ em nhảy xuống đó thì sao?
- Em ngạt thở...
Nhan Từ Khuynh nghe vậy vội buông cô ra. Đợi một lúc ổn định lại, Dương Họa Y nói:
- Anh bị sao... thế?... Em chỉ... đứng hóng... mát thôi mà...
- À... Vậy thì không sao... Anh sợ...
- Sợ gì chứ?... Em có... tuyệt vọng... đến mức... muốn chết... như trước đâu...
- Nhưng anh sợ... sợ không còn em bên cạnh... Hứa với anh là đừng bao giờ rời xa anh nhé! Giờ chỉ có em mới là nguồn sống duy nhất của anh mà thôi! Hứa với anh nhé?
- Em hứa...
Trông vợ nằm viện chưa đầy một ngày mà nghĩ linh tinh gì đâu không biết! Nhưng nỗi sợ rời xa người mình yêu thương nhất, luôn ở bên mình nhiều nhất thì ai chẳng có...