Đã hơn 11 giờ đêm rồi nhưng Dương Họa Y vẫn cắm đầu vào làm việc. Nghĩ lại chuyện trước giờ một mình cô làm việc nhà đến giờ này đã rất sợ rồi. Bây giờ cô lại lao vào làm việc quên trời đất như thế lại, Nhan Từ Khuynh càng sợ và lo lắng hơn...
- Họa Y... - Nhan Từ Khuynh lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô.
- Nói! - Dương Họa Y vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đáp.
- Ờm... Đã 2 giờ sáng rồi... - Nhan Từ Khuynh gõ nhẹ lên mặt bàn.
- Biết rồi! - Dương Họa Y lạnh lùng đáp.
- Em... em cần anh giúp... - Nhan Từ Khuynh khẽ kéo áo cô.
- Yên lặng và đi ngủ coi như anh đã giúp em rồi! - DƯơng Họa Y quay lại lườm anh.
- Nhưng... em có thể... nói cho anh biết... - Nhan Từ Khuynh liền rụt tay lại rồi nhìn cô với ánh mắt ấm ức.
- Em cần phải đọc hết số tài liệu này một cách nhanh nhất có thể. Em cần phải nắm rõ toàn bộ công việc từ trước đến nay của Dương thị trong vòng hai ngày. Em không thể để những kẻ phản bội Dương gia lên mặt được. - Dương Họa Y thở dài.
- Nhưng em cũng cần chú ý đến sức khỏe chứ!
- Hở chút là nhắc đến sức khỏe. Anh sắp giống với mấy ông bố già hay cằn nhằn rồi đấy!
- Em chê anh già ư?
- Em chỉ nói tính anh giống thôi chứ anh rảnh mà chê anh chứ?
- Anh chỉ là đang lo cho em thôi mà...
- Khuynh, em sắp 26 tuổi rồi đấy! Em đâu có phải con nít để anh lo mãi được như thế? Em tự biết sức của bản thân ở đâu. Vì thế giờ anh hãy đi ngủ đi. Anh kéo dài thời gian đôi co thêm một phút, em sẽ chậm đi một phút làm việc. Em chậm đi một phút làm việc, thời gian nghỉ của em sẽ chậm thêm một phút. Coi như em cầu xin anh đấy! Anh không ngủ thì anh có thể yên lặng cho em làm việc được không?
Nhan Từ Khuynh đành im lặng gật đầu rồi ngồi đó ngắm nhìn cô làm việc. Suốt thời gian qua, đã nhiều lần anh được thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc này của cô. Đó là những lúc cô lén giúp anh giải quyết những việc ở tập đoàn của anh. Nhưng đó là lúc anh nhìn cô từ xa. Còn lần này là lần đầu tiên anh được ngắm gần đến vậy.
Nhưng... càng nhìn... càng thấy... có gì đó không ổn... với cô...
Mãi đến hơn 4 giờ sáng, Dương Hoa Y mới chịu rời bàn làm việc. Lúc này, Nhan Từ Khuynh ngủ thiếp đi từ bao giờ chợt tỉnh lại. Anh ngạc nhiên khi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường rồi chuyển sang lo lắng khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ dần lấp sau chiếc chăn dày. Anh nhanh chóng leo lên giường nằm cạnh cô nhưng do mệt quá nên vừa mới nằm xuống cô đã ngủ ngay rồi. Vì thế cô không hề biết anh đã làm những hành động gì với cô.
Nhan Từ Khuynh nhẹ nhàng ôm lấy người cô. Cô gái nhỏ này thật biết cách khiến người khác lo lắng không thôi. Hầu như cô chẳng bao giờ để ý đến bản thân mình mà chỉ nghĩ đến việc làm sao để có thể hoàn thành công việc một cách tốt nhất có thể...
Ngủ chưa được bao lâu, Nhan Từ Khuynh lại bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Anh nhíu mày nhìn đồng hồ. Mới có 7 giờ sáng mà! Anh cảm thấy có động bên cạnh mình nên quay sang nhìn. Dương Hoa Y đang lách người ra khỏi vòng tay anh để ngồi dậy chuẩn bị đi làm.
- Họa Y... - Nhan Từ Khuynh khẽ gọi.
- Anh cứ ngủ tiếp đi. Em đến tập đoàn một chút. - Dương Họa Y ngái ngủ đáp.