- Tiểu Triệt, sao hôm nay con im lặng thể? Mọi ngày con nói nhiều lắm mà? - Nhan phu nhân chợt nhớ ra đứa con trai thứ của mình.
- Mọi người nói hết rồi còn đâu? - Nhan Từ Triệt nhún vai.
- Hình như Tiểu Y trước là bạn thân của Tiểu Triệt mà nhỉ?
- Đúng rồi...
Không đợi mọi người nói thêm gì, Nhan Từ Triệt đã quay lưng rời đi.
- Con hơi mệt. Con về trước.
Mọi người chưa ai hiểu gì thì Nhan Từ Khuynh đã nhìn ra vấn đề của em trai mình. Bạn thân à? Anh nhớ hồi nhỏ Nhan Từ Triệt cũng hay kể về người bạn thân của mình cho anh nghe. Nhưng chưa một lần anh được xem mặt người đó. Mắt anh chợt tối sầm lại khi nhớ lại Nhan Từ Triệt đã từng nói cậu ấy đã tỏ tình thành công với người đó vào đúng hôm sinh nhật 18 tuổi. Vậy ra người yêu mà cô nhắc tới trong lúc tức giận với anh lại chính là em trai mình ư?
- Thôi, bọn ta cũng về đây! Cứ để cho Tiểu Y nghỉ ngơi đi! Bao giờ con bé khỏe lại thì đưa nó về chơi!
- Dạ vâng! Bố mẹ với Tiểu Tuệ đi cẩn thận!
Đợi mọi người rời đi hết rồi, Nhan Từ Khuynh mới đi về phòng. Anh không muốn làm việc nữa.
mà đi thẳng về phòng ngủ. Nhìn dáng người nhỏ bé đang nằm cuốn chăn ngủ say mà anh không cam lòng. Anh không muốn rời xa cô. Lại càng không muốn cô ở bên người khác. Anh ích kỉ thật đấy. Nhưng anh sợ mất cô. Anh cho người trông chừng cô để cô không tự tử cũng chỉ vì sợ mất cô. Giờ cô đối với anh là người vô cùng quan trọng. Anh không thể buông tay hoặc rời xa cô nửa bước được nữa rồi.
Nhan Từ Khuynh nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, xoay người cô đối diện với mình rồi ôm cô vào lòng...
Đợi anh ngủ say, Dương Họa Y mới từ từ mở mắt nhìn. Thì ra là cô không hề ngủ. Cô đã nghe thấy hết những gì mọi người nói chuyện ở dưới tầng. Thấy anh ôm mình như vậy, trong lòng cô lại dấy lên cảm xúc phức tạp, hỗn loạn...
Đến tối muộn hai người mới thức dậy. Dương Hoa Y định ngồi dậy để đi ăn tối nhưng lại bị anh giữ lấy ôm chặt. Cô nhíu mày ngước lên nhìn anh.
- Mau buông tôi ra!
- Không! Anh muốn ôm em như vậy thêm lúc nữa. - Nhan Từ Khuynh làm nũng dụi đầu vào người cô.
- Anh...
Dương Họa Y đỏ mặt lên. Anh... anh ta dám làm hành động mà đến Nhan Từ Triệt còn chưa dám làm với cô.
- Họa Y!
- Sao?
- Sau này... dù có chuyện gì... cũng đừng bao giờ rời bỏ anh được không?
- Nếu... tôi nói không thì sao?
- Anh luôn tôn trọng mọi quyết định của em.
Lần nữa Dương Họa Y cảm thấy lòng rối bời. Đúng là bây giờ anh đã rất cố gắng, nỗ lực tìm đủ mọi cách để có thể bù đắp lại những gì trước đây anh đối xử với cô. Nhưng hiện tại, cô vẫn không thể ngừng nhớ về người đó. Không phải cô không có chút rung động nào trước những hành động của anh nhưng cô lại cảm thấy đau trước thái độ xa cách của người đó.
- Em có chuyện gì sao?
- Không có...
- Em không muốn nói anh cũng không ép em. Nhưng cứ giữ mãi trong lòng như vậy cũng không phải là cách hay. Nếu em cảm thấy không thoải mái thì nói ra với anh nhé?
- Ừm...
- Thôi! Giờ xuống ăn tối xong anh dẫn em ra ngoài đi dạo nhé?
Dương Họa Y gật đầu...
- Trời lạnh lắm đấy! Em mặc thêm cái áo này vào. Quàng thêm khăn nữa...
Vừa nói, Nhan Từ Khuynh vừa mặc áo, quàng khăn cho cô. Hành động này của anh lại khiến cô nhớ về người đó...