• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thôi không sao! Cháu muốn ăn thì cứ vào đi! Từ giờ tên kia sẽ không bao giờ làm gì được cháu nữa. Cháu muốn đi đâu bọn chú sẽ dẫn cháu đi. Bọn chú sẽ tìm cho cháu một vệ sĩ riêng thật giỏi để bảo vệ cháu suốt đời... - Dương Thiên vũ xoa đầu cô. 

- Mấy thứ đó... cháu không cần! Mà cháu cũng không còn sợ nữa! Nếu hắn có làm gì cháu thì cháu có thể kiện mà, đúng không? - Dương Họa Y nở một nụ cười nhạt. 

- Đúng rồi! Cháu chú giỏi lắm! Giờ thì cháu muốn ăn gì để chú gọi nào? 

- Thôi, cháu hết muốn ăn rồi! Cháu muốn về! 

- Vậy để bọn chú đưa cháu về... 

Cả bốn người vừa mới đi được mấy bước thì Nhan Từ Khuynh đã đuổi theo, tay đưa ra nắm lấy tay cô kéo ngược lại rồi ôm chặt cô vào lòng. Dương Họa Y bị kéo bất ngờ nên không phản ứng kịp. 

- Anh đang làm gì vậy? Mau buông Tiểu Y ra cho tôi! - Dương Thiên Hạo thấy vậy liền lao tới ngăn cản. 

- Đừng... - Chợt Dương Thiên Vũ đưa tay ra cản Dương Thiên Hạo lại - Hãy chờ một lát! 

- Họa Y! Anh thực sự xin lỗi! Anh biết bản thân đã gây ra rất nhiều tổn thương cho em khiến em sợ hãi trốn tránh anh nhưng thực sự anh không chịu được cái cảm giác phải xa em, không có em bên cạnh! Em không cần tha lỗi cho anh cũng được, chỉ cần em đừng đi được không? Chỉ cần em ở lại với anh, bất cứ chuyện gì anh cũng làm theo ý em hết... - Nhan Từ Khuynh vừa khóc vừa nói. 

Nhan Từ Khuynh buông cô ra rồi nhìn thẳng vào mắt cô. Dương Họa Y tuy rất hận anh nhưng không hiểu sao cô lại thấy đau lòng khi thấy anh khóc. Cô bất giác đưa tay lau giọt nước mắt trên má anh rồi bỗng chốc giật mình tỉnh lại. Anh nói anh sẽ làm bất cứ điều gì theo ý tôi đúng không? 

- Vậy... nếu tôi bảo anh nhảy xuống dòng sông kia và ở đó đến bao giờ anh không còn nhìn thấy gì nữa anh có làm không? 

Dương Họa Y lạnh lùng. Nói vậy thôi. Nếu anh ta là một người bình thường thì chẳng dại gì mà nhảy xuống dưới dòng nước lạnh lẽo đang chảy siết kia, trừ khi bị điện hoặc có ý định tự tử như cô. Nhưng nếu anh không nhảy thì chứng tỏ lời anh nói tựa gió thoảng mây bay và cô sẽ đem sự không tin tưởng ấy đến ở nhà mấy chú cô mãi mãi... 

- Thiếu gia!... 

- Nhan tổng... 

Chớp mắt Nhan Từ Khuynh đã chìm dần vào dòng nước lạnh buốt. Mọi chuyện xảy ra trước mắt quá nhanh khiến Dương Họa Y vẫn đứng sững người ở đó. Thuộc hạ của anh lần lượt nhảy xuống để vớt anh lên nhưng vì làm theo lời cô mà anh đẩy họ ra rồi cứ thế chìm vào màn đen mơ hồ... 

- Tiểu Y! Cháu không sao chứ? 

Dương Thiên Vũ trùm lên cơ thể bé nhỏ đang run rẩy từng hồi vì lạnh chiếc áo khoác dày rồi bế lên xe. Dương Họa Y khẽ lắc đầu rồi cũng dần chìm vào hôn mê. 

Không biết bao lâu sau Dương Họa Y mới tỉnh lại. Cả người có chỗ nào cũng thấy khó chịu, 

mệt mỏi. Tuy là đã vào xuân nhưng nước sông vẫn rất lạnh. Cô đưa mắt nhìn xung quanh. Ngâm nước có chút thôi mà cũng phải truyền nước thế này cơ à? 

- Xin anh hãy cho tôi gặp Dương Tiểu Thư được không? 

- Con bé đang bị sốt cao, lại còn phải truyền nước nữa! Anh muốn gặp con bé để làm gì? Sao anh không nói rõ với chúng tôi để chúng tôi nói lại với con bé khi nó tỉnh lại?... 

Dương Họa Y khẽ nhíu mày khi thấy tiếng ồn ở ngoài phòng khách. Bỗng cửa phòng cô bật mở rồi mấy dáng người cao lớn vội vã xông vào. 

- Anh không có phép tắc gì à mà xông vào phòng con bé như thế hả? Mau biển ra ngoài để con bé còn nghỉ ngơi! - Dương Thiên Hạo tức giận lôi trợ lí của anh ra ngoài. 

- Chú Hạo... dừng lại đi... 

Cô yếu ớt lên tiếng khiến mớ hỗn độn ấy dừng lại. 

- Thiếu phu nhân... 

- Tôi đã cấm... gọi tôi là... thiếu phu nhân rồi cơ mà... Chú Hạo... ném hắn đi cho cháu... 

- Đừng mà tiểu

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK