Lão hổ trong vườn thú cho dù là thể hình lớn, thậm chí có thể gấp đôi so với lão hổ trong núi rừng nhưng một khi giao thủ, kết quả chiến đấu tất nhiên sẽ ngược lại chính là vì lý do này.
Hắc y nhân bịt mặt hiện tại đã lui về phía sau ước chừng hai mươi bảy bước. Lúc này thanh phi kiếm thần bí mới chịu lui về phía sau một chút, cách xa ánh mắt của hắn một chút. Mà khoảng cách này cũng ở ngay trước người Quân Mạc Tà và Miêu Tiểu Miêu.
Phát sinh trước mắt hết sức quỷ dị làm cho Miêu Tiểu Miêu kinh hãi không sao hiểu nổi.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đây là thanh kiếm gì?"
"Ma kiếm thần dị như vậy thì chủ nhân của nó sẽ như thế nào?"
Nàng quay đầu nhìn Quân Mạc Tà, phát hiện vị Linh Không thể chất này trên mặt cũng là một mảnh khiếp sợ và hoang mang tự đáy lòng. Hiển nhiên vị thiên tài cũng là hoàn toàn không biết hiện tượng quỷ dị trước mắt là do đâu.
Lấy lại bình tĩnh, Miêu Tiểu Miêu cung kính hướng về thanh kiếm kia khom mình hành lễ
- Không biết là vị tiền bối nào xuất thủ cứu hai người vãn bối, xin hãy vui lòng hiện thân, Tiểu Miêu cảm kích khôn cùng.
Đêm dài vắng vẻ, hoàn toàn không có ai trả lời.
Duy chỉ có kiếm quang chợt lóe, phù một tiếng đâm tới huyệt Khí Hải của hắc y nhân bịt mặt, sau đó mang theo một dãy huyết quang xuyên ra phía sau lưng Hắc y nhân. Trên mũi kiếm lại có một viên huyết sắc hình cầu nho nhỏ, màu sắc ảm đạm dần dần.
Hắc y nhân bịt mặt hét lớn một tiếng, nội tâm vô cùng đau đớn. Đó chính là chỗ hội tụ tinh hoa cả đời của hắn. Nhưng giờ lại bị thanh kiếm này nuốt mất hơn nữa còn phá hủy luôn đan điền của hắn.
Bây giờ hắn chẳng khác gì phế nhân.
Việc này quả thực so với giết hắn càng làm cho hắn khổ sở hơn. Thân bị trọng thương cộng thêm tinh thần bị đả kích nghiêm trọng, hắn chỉ kịp phát ra một tiếng hét thảm liền hôn mê bất tỉnh. Một ý niệm cuối cùng trong đầu hắn là: Hoàn toàn hết rồi.
Ma kiếm quỷ dị ở trong không trung xoay quanh một vòng, quang hoa tạo thành một tác phẩm vĩ đại, một loại tà mị chi khí cao ngất khó nói thành lời, trong nháy mắt như gió thổi qua thảo nguyên, nhưng nơi nào nó đi qua đều bị cổ tà mị chi khí này ăn mòn, toàn bộ cây cỏ xanh tươi trong phạm vi chừng mười trượng đều biến thành khô héo.
Sau đó, thanh kiếm này lần thứ hai khôi phục khí độ vương giả đường hoàng, lơ lửng giữa không trung lóe ra quang hoa dịu dàng, giống như ánh trăng sáng tỏ trong bầu trời đêm, thần bí tao nhã, mông lung, cao cao tại thượng, chiếu sáng khắp nơi, chiếu rọi nhân thế.
Trong trong đôi mắt đẹp của Miêu Tiểu Miêu lóe ra sự yêu thích tự đáy lòng.
Thần kiếm xuất sắc như vậy ai lại không thích chứ.
Ngay lúc Miêu Tiểu Miêu nghĩ đến vị thần bí cao thủ kia hiện thân thì thanh kiếm chợt phát ra thanh âm, kiếm ngân vang trầm thấp, mũi kiếm hướng lên trên giống như chuẩn bị bay lên xé rách bầu trời.
Ở độ cao vài chục trượng, thanh kiếm lại phát ra thanh âm một lần nữa.
Bầu trời lại đen tối như cũ, thanh kiếm đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Xung quanh âm thanh côn trùng kêu vang cũng hoàn toàn khôi phục trong nháy mắt, thiên địa lại tràn ngập sinh cơ lần nữa.
Tựa hồ nguyên khu vực này chưa phát sinh ra việc gì.
Trước sau đã chết bảy người, sớm đã giống như Tu la địa ngục, nhưng lúc này lại hoàn toàn không có bất kỳ một chút mùi máu tươi nào.
- Chúng ta được cứu rồi, có một thần bí cao thủ đã cứu chúng ta.
Miêu Tiểu Miêu trên mặt lộ nụ cười, thần sắc sùng kính một cách khó hiểu, lẩm bẩm nói
- Chờ sau khi ta trở về nhất định phải nói cho ông nội nghe, ta nghĩ lão nhân gia nhất định vị tiền bối này là ai. Ta nhất định phải hảo hảo cảm tạ vị lão tiền bối thần bí này mới được.
Trong lòng Miêu Tiểu Miêu, có thể dùng thủ đoạn quỷ thần khó lường, thi ân không mong báo đáp, diệt sạch bọn xấu, hành tung thần bí, chắc chắn là một vị cao nhân ẩn sĩ đức cao vọng trọng hoặc có thể là lão tổ tông thần long thấy đầu không thấy đuôi của Huyễn Phủ cũng không chừng.
Quân Mạc Tà thần sắc lộ ra vẻ phức tạp, rồi lại lâm vào trạng thái sợ hãi như trước, vẻ kinh hoàng vẫn chưa hết.
- Ta nói ngươi bây giờ mới biết sợ sao? Lúc trước ta truyền âm cho ngươi, ngươi chẳng lẽ không nghe thấy sao? Biết rõ bên này gặp nguy hiểm, ngươi còn u mê xông vào.
Miêu Tiểu Miêu nhìn Quân Mạc Tà từ xa, phồng miệng lên, oán giận nói:
- Ngươi có biết tình hình lúc nãy nguy hiểm như thế nào không? Còn dám cùng kẻ bịt mặt kia nói bốc nói phét, cò kè mặc cả. Vạn nhất vị cao nhân thần bí kia đến chậm một bước, chúng ta có thể sẽ rất thê thảm.
Nói tới đây liền nghĩ tới lời nói của tên bịt mặt lúc bắt được mình, nghĩ tới cảnh đó, nàng không giỏi giật nảy mình, mặt đang cười liền trở nên trắng bệch.
- Ah, vậy mà cũng trách ta được, tại nơi địa phương hẻo lánh này lại có thể nghe thấy thanh âm của ngươi, ta còn tưởng mình đang nằm mơ.
Quân Mạc Tà cười giải thích. Nhưng hắn lại nghĩ thầm: "đừng nói là sáu Tôn Giả, cho dù là sáu Thánh Hoàng có đến đây cũng chưa chắc có tác dụng gì. Vậy thì có gì phải sợ."
"Nếu bản thiếu gia mà ứng phó không được thì cho dù ngươi có cảnh báo cũng đâu có ý nghĩa gì. Nhưng lời này nhất định là không thể nói ra được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người đi mạo hiểm chính là nha đầu ngươi đó, nơi này không có việc của ngươi, chuyện ở đây cũng tốn không ít tâm tư sắp xếp của ta đó, dĩ nhiên lời này cũng không thể nói ra được."
- Nằm mơ? Ngươi đúng là tên to đầu.
Miêu Tiểu Miêu vừa thẹn vừa giận, ánh mắt long lanh, hờn dỗi dậm dậm chân. Chẳng lẽ hắn đang nghĩ... tới ta. Bằng không thì sao lại vừa nghe thấy tiếng của ta liền nghĩ mình đang nằm mơ?
Tâm tư vừa chuyển, cảm giác kinh động khủng khiếp vừa rồi chợt quay lại, Mặc Quân Dạ thì vẫn cứ thờ ơ như cũ, Miêu Tiểu Miêu chợt cảm thấy phải phá vỡ sự bế tắc này liền sẳng giọng nói:
- Ngươi nói ngươi không có bản lãnh đối phó bọn hắn thì sao vẫn dùng ngôn ngữ đả kích, mắng chửi bọn hắn, vạn nhất nếu không có cứu tinh tới thì người làm sao? Nếu vị tiền bối kia đến chậm nửa bước thì mạng nhỏ của ngươi không phải đã xong rồi sao?
Quân Mạc Tà kinh ngạc, tròn mắt nói
- Vì sao không thể mắng? Chính bởi vì ta không phải là đối thủ của bọn họ cho nên mới cho nên hung hăng mắng một trận để trút giận, chẳng lẽ ngươi cho là một khi bọn hắn đã có dự mưu tổ chức chặn đường ta như vậy, ta không mắng bọn hắn, bọn hắn có thể buông tha ta sao? Ta không mắng bọn hắn thì kết quả cuối cùng đều không phải là chết sao? Đều là phải chết thì thà mắng bọn hắn cho sướng miệng cũng là một cách hay.
Miêu Tiểu Miêu nhất thời nghẹn lời.
Tên Mặc Quân Dạ này vô luận nói cái gì, làm chuyện gì, tựa hồ cũng đều có bộ dạng ngụy biện. Bộ dạng ngụy biện của hắn nghe thì không đúng nhưng cũng khó mà bắt bẻ. Tóm lại chính là làm cho người ta nghe cảm thấy không đúng nhưng lại tìm không ra sơ hở, cũng giống như lúc này, rõ ràng là chết đến nơi rồi mà còn nói bốc nói phét, nhưng lí lẽ của hắn thì mình lại không phản bác được.
- Ngươi không cần nói gì nữa, vị tiền bối khi nãy cứu chúng ta thật là lợi hại. Chắc rất là đẹp trai.
Miêu Tiểu Miêu cảm giác quả thực khó phản bác được tên đại thiên tài này, nháy mắt liền đổi đề tài, nhưng nàng tỏ vẻ rất hưng phấn.
- Trời ạ, đó là ngự kiếm thuật nha. Đời này ta cũng chỉ nghe nói qua, cũng chưa thấy tận mắt. Hôm nay lại thấy, thật sự là...
Nghĩ mất nửa ngày Miêu Tiểu Miêu cuối cùng cũng không nghĩ ra từ thích hợp để hình dung, nhưng cái này cũng không gây trở ngại sự hưng phấn của nàng.
- Ngươi biết không? Trong cả Phiêu Miểu Huyễn Phủ, có thể thi triển ra thủ đoạn như vậy tuyệt đối sẽ không vượt qua mười người. Hơn nữa tất cả đều là lão tiền bối lánh đời đã lâu... Ai, còn có, thanh kiếm đó, thật sự là quá đẹp… Rất tiêu sái. Ta ước gì có được một thanh kiếm như vậy.
Nói xong, ánh mắt nàng trở thành mông lung, dường như lâm vào mơ màng vô tận.
Tâm tư của phụ nữ ngươi ngàn vạn lần đừng đoán mò, lúc này còn nói chuyện bình thường, ngay sau đó liền chuyển sang chuyện khác, thực là khó hiểu.
(NBV: biết mà, tự dưng khen vị tiền bối nọ đẹp trai, rồi nhảy sang khen thanh kiếm đẹp… hiazzzzzzz)
Quân Mạc Tà nhìn tên hắc y nhân bịt mặt, trong lòng định không nói gì nhưng rốt cục mở cũng miệng nhắc nhở:
- Miêu cô nương, người này hình như còn chưa có chết, chúng ta có nên cứu tỉnh hắn rồi thẩm vấn một chút không? Đây là một nhân chứng sống đó.
"Ý ta là...cô nương đừng có đứng đó mà cảm khái nữa. Người mà nàng đang mến mộ cảm kích giờ phút này đang đứng trước mặt nàng đây, con mẹ nó, ta vẫn phải tỏ ra đứng đắn một chút mới được..."
- À... Chúng ta không thích hợp thẩm vấn hắn, ta sẽ đem hắn về, sẽ có người thích hợp thẩm vấn hắn.
Miêu Tiểu Miêu đối với chuyện này đã sớm có chủ ý, khi nói đến chính sự, nàng rốt cục cũng thu hồi vẻ mặt cảm thán, nghiêm mặt nói:
- Mặc kệ tên Hắc y nhân này rốt cuộc là thuộc hạ của ai, hoặc giả là người của đại gia tộc nào, sự tình hôm nay đều không thể cho qua được. Chúng ta thủy chung vẫn là hậu sinh vãn bối, có rất nhiều chuyện vị tất có thể giải quyết chu đáo, nếu chúng ta tự ý xử lý thì ngoài việc bản thân không đủ lực còn sợ rằng sẽ có sơ hở hoặc mắc sai lầm không thể bù đắp được. Chi bằng đem vấn đề này để gia tộc giải quyết, dù thế nào đi nữa thì các bậc tiền bối cũng rãnh rỗi không có chuyện gì làm...
Quân Mạc Tà không thể tưởng được nha đầu này đầu óc thật linh hoạt, không cần chờ mình nhắc nhở, nàng ta cũng đã nghĩ tới bước này, xem ra quả thực là thông minh, tâm tư nhạy bén.
(NBV: Thích nhất câu nói cuối của tiểu Miêu)
Nếu Miêu Tiểu Miêu đã đưa ra đề nghị hợp tình hợp lý như vậy, Quân đại thiếu gia tự nhiên không có ý kiến. Tâm niệm vừa chuyển, hắn lại nghĩ tới vấn đề khác:
- Miêu cô nương, ta đi trên đường này cũng là chuyện bình thường, còn nàng vì sao cũng ở chỗ này?
Nói đến chuyện này, Miêu Tiểu Miêu nhất thời có chút bẽn lẽn, đầu ngón chân cọ chấm đất, nghiêng đầu không nói.
- Ngươi ở đây thì cũng không sao, nhưng lúc nguy hiểm như vậy ngươi nhảy ra làm cái gì? Sự thật rõ ràng nếu không có cứu tinh xuất hiện thì ta dĩ nhiên chết chắc rồi... Nhưng ngươi lại xuất hiện, có vẻ như là tốt nhưng không làm thay đổi cục diện được.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.