Mục lục
Quân Lâm binh vương - SS Hà Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người liên quan của Ngân Thành đều đi hết, sự tình ở nơi đây cũng kết thúc. Quân Tam gia vốn đã báo được đại thù, lúc đầu trong lòng đang đắc ý, nhưng lúc sau lại phát hiện những chuyện ẩn tình ngoài ý muốn khó có thể tiếp thụ. Vốn tâm trạng đang hết sức cao hứng như trời đang trong xanh thì bị một tầng mây mù bao phủ bất tán, xua mãi không tan.

Nhưng Tam gia rốt cuộc là thống quân chủ soái. Hắn liền điều chỉnh một chút tâm tình, về trước trung quân trấn thủ, dù sao một phen chiến động này cũng đã khiến cho đại quân rối loạn, chỉ có nhanh chóng điều chỉnh lại thì đại quân mới có thể sớm lên đường.

Ưng tôn Ưng Bác Không cũng không phân biệt lớn nhỏ tức khắc trở về hàng ngũ trong quân, Ưng Bác Không lúc trước tự chọn Ngân Thành thất kiếm làm đối thủ, đang mượn lúc bảy tên này hợp lực để hoàn thiện chiêu thức ưng dương thần kỹ của mình, một trận chiến này đối với kẻ ham võ như điên, vả lại đang cần đối thủ ngang tài như Ưng Bác Không mà nói, chính là đạt được lợi ích không nhỏ.

Mặc dù lúc cuối cùng bị một kích, một mình đối phó với một kích tuyệt mệnh của thất kiếm phối hợp với Tiêu Bố Vũ, chịu khổ không ít, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn lợi nhiều hơn hại. Mà Ưng Bác Không xưa nay làm việc theo ý mình, thấy mọi việc đã xong, dứt khoát ngay tại chỗ đả tọa, điều dưỡng nội tức, suy ngẫm ngay những gì ngộ được trong lúc chiến đấu lúc nãy.

Đại thiếu gia cũng như vậy, từ lúc đi vào thế giới này tính ra cũng được nửa năm. Trước kia tuy là nhiều lần ra tay nhưng đều không coi là chân chính đại chiến, duy chỉ có lần này cùng Tiêu Bố Vũ quyết chiến mới là chân chính sinh tử quyết chiến. Một trận chiến này nhìn đơn giản nhưng đối với Quân Khương Lâm mà nói cũng có ý nghĩa hết sức to lớn. Huyền công của kiếp này cùng những kĩ năng của kiếp trước cơ hồ nhờ trận chiến này mà hòa tan vào nhau thành một thể!

Thấy Ưng Bác Không tĩnh tọa suy ngẫm thành tựu đạt dược, mà đại quân cũng cũng cần một chút thời gian để chấn chỉnh, Quân đại thiếu cũng bồi tọa trong chốc lát.

Một khoảng thời gian ngắn sau đó, phía sau truyền lên quân lệnh, nói rằng trời đã tối, lập tức cắm trại đóng quân ngay tại chỗ. Mạc Tà cùng Ưng Bác Không cũng đã tĩnh tọa được một khoảng thời gian.

- Xin chờ một chút, các ngươi cứ như vậy đi rồi, chúng ta làm sao bây giờ đây?

Quân Khương Lâm cùng Ưng Bác Không lười nhác đứng dậy đang muốn trở về, đột nhiên một thanh âm kiều mị nhút nhát vang lên.

Hai người ngạc nhiên xoay người, lúc này mới nhớ tới nhìn vào trong đám người Ngân Thành còn có hai nữ tử, thời điểm vừa rồi tựa như đang cùng Tiêu gia có tranh chấp vấn đề gì đó…

- Ách! Nghe tiếng liền quay lại, lớn nhỏ hai người Ưng Tôn và Mạc Tà nhất thời đồng loạt sửng sốt.

Một là vị lục y thiếu nữ (sao thiếu nữ thích áo xanh với trắng là nhiều nhỉ) cách hai người không xa, đôi tay nhỏ bé dùng sức vân vê vạc áo, khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen không có chút gì gọi là xinh đẹp (nguyên văn là cô ta và vẻ đẹp không có bà con). Chỉ là đôi mắt tròn đẹp trong xanh (làn thu thủy -- ý nói mắt trong và đẹp như mặt nước hồ mùa thu) là có chút làm xao động lòng người. Nhưng trừ điều đó ra, thoạt nhìn thì hiển nhiên là một cô nương sơn dã thôn quê mộc mạc nghèo khó…

Quân Khương Lâm tự cảm thấy mình trước kia tuyệt đối chưa từng gặp qua nữ tử này, nhưng không biết tại sao ngay từ cái nhìn đầu tiên, trong lòng hắn lại có chút cảm giác quen thuộc.

Kiếp trước là một sát thủ xuất sắc nhất, một đời sát thủ vương giả, dù Quân Khương Lâm chỉ có một chút hoài nghi, hắn cũng sẽ không bỏ qua, trong lòng sẽ suy ngẫm ngay. Rốt cuộc một ý nghĩ lóe lên: Xà Vương Thiên Tầm. Hình ảnh lục y thiếu nữ vừa đập vào mắt, cũng không biết tại sao thân ảnh Xà Vương như mơ hồ cùng thiếu nữ trước mắt hiện ra hợp làm một. Điều này không khỏi có phần quái lạ, thật là không phải là tưởng tượng đấy chứ?

Cùng lúc đó, Ưng Bác Không cũng không hẹn mà cùng nghĩ tới Xà Vương, hai người không khỏi nhìn nhau, cùng thấy được trong mắt đối phương toát ra ý nghĩ: "không có khả năng".

Lần trước ở Thiên Phạt sâm lâm nhìn thấy Xà Vương, đối phương mặc dù cũng là thân mặc lục y, hình thể yểu điệu, nhưng khuôn mặt cũng có chút xinh đẹp động lòng người. Còn nữa, Xà Vương giơ tay nhấc chân cũng là tư thế hoàn toàn kín kẽ của một cao thủ bậc nhất, cho dù là tùy tiện một ánh mắt cũng bao hàm khí độ liếc nhìn chúng sinh của bậc vương giả, nhìn theo đó mà nói, căn bản chính là phong phạm của Chí Tôn cường giả, mà tiểu nha đầu ở nơi hoang dã trước mặt này sao có thể so sánh?

- Các ngươi là ai? Vì sao có mặt tại đây?



Quân Khương Lâm có chút hồ nghi nhìn nàng. Tuy rằng trong lòng đã muốn bác bỏ ý tưởng người trước mắt chính là Xà Vương Thiên Tầm, nhưng đối với hai thiếu nữ tự nhiên xuất hiện ở địa phương như thế này, vẫn còn có chút nghi vấn không thể tiêu tan.

- Ta cùng tỷ tỷ là người Thiên Hương thành, lần này vốn là đem theo bọn hộ vệ thu mua dược liệu, không nghĩ tới mấy ngày hôm trước bất ngờ gặp rất nhiều dã thú, lại bị chia tách với bọn hộ vệ.

Lục y thiếu nữ điềm đạm đáng thương nói:

- Ta cùng tỷ tỷ rốt cuộc trải qua trăm ngàn khốn khổ rốt cuộc cũng bảo toàn được tính mạng. Nhưng đến nơi đây lại gặp những tên đáng ghê tởm muốn đem chúng tôi cưỡng đoạt làm vợ, chúng tôi không có ai bảo vệ, thật la hung ác mà!

Lục y thiếu nữ nói tới đây, tuy rằng thanh âm trước sau như một giọng bi thiết, nhưng Quân Khương Lâm cũng nghe được có một chút kỳ quái, tựa hồ là có chút buồn cười hoặc là có chút khinh thường?

- Ngay tại thời điểm nguy cấp nhất, các ngài liền xuất hiện, lại đem những ác nhân này đều đánh chạy hết, các ngài là ân nhân cứu mạng của tỷ muội chúng ta ah.

Lục y thiếu nữ như thuật lại chuyện cô gái một thân một mình, trên đường đi gặp kẻ ngang ngược, rồi được anh hùng thiếu niên xông ra cứu mỹ nhân chuyện xưa tích cũ với tình tiết cảm động lòng người, ngực phập phồng cảm xúc.

- Ách, ngươi là nói, tên tiểu tử Tiêu gia kia muốn cướp ngươi về làm vợ?

Quân Khương Lâm có chút ngạc nhiên nhìn lên lục y thiếu nữ khuôn mặt ngăm đen, ho khan hai tiếng, nói:

- Mẹ cái tên Tiêu gia này, ánh mắt thật đúng là không giống người thường. Thật phi phàm nha!

Không phải ta! Là tỷ ta, tỷ tỷ của ta!

Lục y thiếu nữ vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, thiếu chút nữa muốn trực tiếp vận ra huyền công, cũng không giấu diếm thân phận, đem tên đáng giận này trực tiếp đánh chết. Dù cho không chết cũng phải nhận giáo huấn mềm người mới hả giận!

- Ai da, khó trách ha ha, ta nói nha, con cháu Tiêu gia dù chưa thấy qua mỹ nữ, cũng không trở thành bụng đói vơ quàng như vậy ah. Ân, ý của ta, thật ra là nói ngươi cũng không phải quá khó nhìn như vậy.

Quân Khương Lâm thoải mái cười.

Xà Vương một thân xinh đẹp mềm mại đều bị một câu này của đại thiếu gia tức giận đến run người. Giải thích này quả thực so với không giải thích càng đáng giận hơn, cái danh đệ nhất quần áo lụa là Thiên Hương của tên tiểu tử này quả không phải vô căn cứ, khó trách tỷ tỷ xem hắn không vừa mắt như vậy.

Vốn là tên gia hỏa này cũng rất trọng tình trọng nghĩa, có chí khí đảm lượng của nam nhi, trong lòng có vài phần hảo cảm. Thế nhưng lúc này trông mặt mà bắt hình dong(Ý nói nhìn cái cách ăn nói xấu xa của hắn), không khỏi làm một chút ấn tượng tốt trước đó tiêu tán vào hư không, suýt nữa cắn phải lưỡi, một đời Thú vương Chí Tôn lại bị hắn chọc tức đến nước mắt rưng rưng.

Quân Khương Lâm âm thầm quan sát, trong lòng nhất thời thả lỏng, nếu như thật là Xà Vương, nghe được những lời càn rỡ mình, hoặc là sẽ nổi điên lên cùng mình liều mạng, hoặc là căn bản không để trong lòng, nhưng quyết sẽ không rơi lệ, đây cũng biểu hiện của tiểu cô nương bình thường.

Hắn lại không biết, Xà Vương ngay cả là một đời Thú vướng Chí Tôn, nhưng hiện tại vừa mới hóa hình còn không tới hai mươi năm, lại nói sau khi hóa hình mới bắt đầu hết thảy cùng nhân loại giống nhau, phía trước mặc dù cũng có linh tính, nhưng cùng người bình thường vẫn là có rất lớn chênh lệch. Xà Vương về tâm tính mà nói nhiều nhất bất quá cũng là tâm tính của một cô gái hai mươi tuổi, bản thân có thể chưa hẳn đã tiếp thu kinh nghiệm cuộc sống nếu so sánh với nữ hài tử cùng tuổi.

Đây kỳ thật cũng chính là điểm khác biệt giữa cửu giai huyền thú phổ thông cùng thú vương. Cửu cấp đỉnh phong huyền thú chỉ có thể là thú, mà thập cấp đỉnh phong vương giả huyền thú lại có thể hóa hình, quy tắc chính là thế!

Nhưng phàm là nữ tử, lại có người nào không thương tiếc dung mạo của mình? Xà Vương trước mắt mặc dù trong lòng mình cũng biết bộ mặt mình bây giờ là dùng huyền công dịch dung, nhưng trong lòng vẫn là ủy khuất muốn chết.

Hết thẩy nam tử đều có một cái ý nghĩ phàm tục, chính là bình thường hay nghĩ bản thân có thể có được thiên kim tiểu thư của các phú gia, thậm chí là công chúa cao cao tại thượng đem lòng mến mộ. Mà toàn bộ nữ tử cũng giống như vậy, cho dù chính mình cách ăn mặc cũng chẳng ra gì, lại rất trông mong nam nhân có thể phát hiện mình có tâm hồn rất đẹp, không phải vì dung mạo xinh đẹp mới đem lòng yêu thích.

Có tiền của lại hi vọng nam nhâm tiếp cận theo đuổi mình không phải vì tiền, có hình dáng xinh đẹp lại hi vọng nam nhân tiếp cận theo đuổi không phải bởi vì ta đẹp. Luôn cho rằng như vậy mới là tình yêu chân chính. Đang lúc mọi người nói chuyện, bạch y thiếu nữ từ trước luôn bảo trì dáng ngồi rốt cuộc cũng đứng lên, chậm rãi đi tới. Ngay cả là Ưng Bác Không có định lực thâm hậu như vậy mà khi thấy phong thái tao nhã của bạch y thiếu nữ cũng chịu không nổi lâm vào trạng thái mê muội một chút.

Giống như là trăng trên cao đột nhiên giáng lâm nhân gian!

Ưng Bác Không sợ run một hồi, lúc này mới quay đầu lại xem Quân Khương Lâm, nghĩ tên này lịch duyệt nông cạn, chắc gì đã từng thấy qua mỹ nữ bực này? Không chừng còn làm ra bao trò cười cho thiên hạ, ít nhất cũng là trợn mắt há hốc mồm, nước miếng chảy ròng ròng đầy đất, người ngây phổng cũng không có gì là lạ... Không thấy ngay cả hậu nhân Tiêu gia của Phong Tuyết Ngân Thành đều có ý nghĩ cướp cô dâu trong đầu, nữ tử này xinh đẹp đến bực này cơ mà.



Nếu là phải gắng so sánh thì nếu như Quản Thanh Hàn cố nhiên là quốc sắc thiên hương, nhưng cô gái này cũng phong hoa tuyệt đại (ý chỉ nét đẹp như đóa hoa rung rinh trong gió, đầy sức sống, xinh đẹp)! Độc Cô Tiểu Nghệ thanh khiết động lòng người, ngây thơ đáng yêu, nhưng thiếu nữ này cũng nhân gian tuyệt sắc!

Nhân thế chỉ một người, bầu trời không hai sắc!

Vị bạch y thiếu nữ trước mắt hoàn toàn xứng đáng với một câu này!

Hoàn toàn nẳm ngoài dự đoán của Ưng Bác Không, bởi vì tên Quân Khương Lâm này khuôn mặt bình tĩnh, tựa hồ hoàn toàn không có nhìn thấy mỹ nữ khó gặp trên thế gian này; ở trong mắt hắn, tựa như thấy được một người bình thường.

Hoàn toàn thờ ơ!

Này, có thể cũng không phải làm ra vẻ. Bởi vì nết cố ý giả bộ, tuyệt sẽ không toát ra biểu tình tự nhiên như thế.

Tiểu tử này thật là một quái thai, chứng kiến mỹ nữ bực này, lão nhân gia ta đều cơ hồ xem thẳng mắt, hắn lại có thể mí mắt cũng không giật một cái. "Không phải là bởi vì lúc trước "cái kia" hoạt động suốt mấy tiếng kinh người, nên hiện tại bị phế rồi chứ?", Ưng Bác Không trong lòng nói thầm hai câu.

Quân Khương Lâm cũng không phải hoàn toàn thờ ơ, chẳng qua thiếu nữ này tuy rằng đi tới cảm ơn, nhưng Quân Khương Lâm lại không có cảm giác được nửa điểm có ý tứ cám ơn. Ngược lại cảm nhận được một trận rét lạnh thấu xương!

Bạch y thiếu nữ này, đẹp thì đương nhiên là đẹp tới cực điểm, nhưng chẳng biết tại sao, trên người lại mang theo một loại địch ý mơ hồ. Tuy rằng nàng đã muốn cực lực che giấu, nhưng Quân Khương Lâm là đại sát thủ qua hai đời người, làm sao có thể không thấy cho được?

Loại cảm giác này, ân, thật giống như chính mình trước kia hung hăng đắc tội qua nàng hay sao đó. Chẳng lẽ, cừu gia kiếp trước của ta cũng xuyên qua đây sao? Không thể nào? Cho dù là xuyên qua cũng không thể biết ta chính là Quân TÀ a?

Quân đại thiếu gia thật sự rất buồn bực!

- Cô nương sắc nước hương trời, thật khiến cho người ta sợ hãi than thở. Lại không biết cô nương phương danh là gì? Vì sao đến nơi này?

Quân Khương Lâm rà soát một lần, thật sự không phát hiện trên người của hai nữ tử này có nửa điểm huyền lực dao động, dùng kỹ xảo hỏi một câu.

Vấn đề này, lục y thiếu nữ vừa rồi đã nói qua, hiện tại Quân Khương Lâm cố ý hỏi lại, chính là muốn nhìn một chút, hai nữ tử này có thể phạm sai lầm hay không.

- Tiểu nữ tử họ Mai, Mai Tuyết Yên. Đó là muội muội ta, Mai Thiên Thiên, ngu tỷ muội tạ ơn Quân công tử phía trước viện thủ.

Bạch y nữ tử đỏ mặt lên, nhẹ giọng trả lời.

- Tại hạ cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp cùng Ngân Thành Tiêu gia kết thúc một ít ân oán, lại không phải cố ý viện thủ! Cô nương không cần phải khách khí. Ân, tên rất hay, Mai Tuyết Yên, không sai không sai, trong tuyết hàn hoa mai nở??? Cũng chỉ có cô nương, một tuyệt thế mỹ nhân mới xứng với danh hiệu này. Ân, lệnh muội tên cũng rất không tồi, mai Thiên Thiên, ha ha ách, không có tiền tiền (từ đồng âm khác nghĩa)?

Quân Khương Lâm vừa mở mắt, theo miệng đã ra một câu.

"Không tiền tiền"? Xà vương thần tình hắc tuyến, quả thực hận không thể cắn Quân đại quần áo lụa là một ngụm, cho hắn biết không phải chuyện gì cũng có thể trêu đùa.

- Vô luận Quân công tử có tâm hay không, nhưng theo hiện thực mà nói, chứng thật là đã cứu chúng ta tỷ muội!

Bạch y thiếu nữ trả lời Quân Khương Lâm, sự chọc ghẹo "không tiền tiền" nàng cũng không them để ý tới.

- Cô nương quá khách khí, ân, cô nương sao biết gia tộc tại hạ!

Quân đại thiếu hỏi ngược lại.

Lúc nãy, tên tiểu tử kia từng nói ra tên của công tử, thiếp thân tỷ muội cũng là người Thiên Hương, tự nhiên đã biết thân phận của công tử.



Bạch y thiếu nữ làm ra vẻ không có việc gì mà hồi đáp.

Các ngươi cũng là người Thiên Hương sao? Ân, nguyên lai là đồng hương ah, vậy thật tốt! Cạc cạc (là ta thì be be), Mai cô nương, chúng ta thật là có duyên a.

Đại thiếu gia làm như sửng sốt, ngữ khí lại càng lộ ra vẻ hữu hảo.

Bạch y thiếu nữ rất là bí ẩn bĩu môi. "Hữu duyên? Lão nương cùng ngươi thật sự là rất hữu duyên! Hữu duyên đến có thể làm cho ngươi cả đời hối hận luôn!"

Kế tiếp, bạch y thiếu nữ Mai Tuyết Yên đưa ra một cái yêu cầu: Hi vọng được theo quân đội, cùng nhau trở về Thiên Hương thành.

Quân Khương Lâm hai mắt xoay động, liền đáp ứng. Ân, lòng hưu dạ vượn khẳng định là không có, đối với đại thiếu mà nói, nữ nhân buổi tối tắt đèn thì nhà ngói cũng như nhà tranh, ai đâu còn hứng thú nhìn mặt (đại sự trước mặt mà còn ngắm ah).

Bất quá mượn bạch y thiếu nữ có thể nó là thiên đệ nhất mỹ nữ này đả kích một chút đến Quản Thanh Hàn, thật cũng không sai!

Nếu vì vậy kích thích nguy cơ tâm lý của Quản Thanh Hàn, khiến cho mình có thể tiếp tục "ấy ấy" thì có bao nhiêu tuyệt vời? Đến nỗi này hai này nha đầu này có mục đích riêng hay không cũng không sao cả, chỉ bằng các nàng nửa điểm huyền khí cũng không có, lại là tiểu cô nương, chẳng lẽ còn có thể làm ra cái đại sự gì?

Hướng Ưng Bác Không nhìn thoáng qua, Ưng Bác Không trầm tư một lát. Chắc chắc gật đầu. Quân Khương Lâm trong lòng đại định! Nếu trên đời này có cường giả chính mình nhìn không ra, báo đáp ân tình có thể là giả, nhưng nếu ngay cả Ưng Bác Không, Chí Tôn cường giả bực này cũng nhìn không ra, vậy cũng rất thái quá rồi?

Muốn giấu diếm được Ưng Bác Không mà nói, ít nhất cũng phải thực lực nằm ở bốn vị trí đầu trong bát đại chí tôn! Hặoc thậm chí còn cao hơn, dù sao không phải mỗi người đều có được khủng bố như Mai tôn giả!


Hơn nữa, hai con nhóc này, vừa nhìn cũng không đến hai mươi tuổi, nếu các nàng lại có thể đều là Chí Tôn cấp bậc cường giả, ta đây sẽ đem Ưng Bác Không lão gia hỏa này làm thịt!


Kết quả là, Mai Tuyết Yên cùng Mai Thiên Thiên tỷ muội hai người, đã bị Quân Khương Lâm hài lòng lập tức mời vào xe.


Nửa đêm hôm ấy đã xảy ra một việc kỳ lạ! (Hồi sau sẽ rõ:88:)


d


Dị Thế Tà Quân


Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ


Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK