Mục lục
Quân Lâm binh vương - SS Hà Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới những lời nói bức bách sắc bén như dao của Quân Khương Lâm, rốt cục Hàn Yên Dao cũng hoàn toàn sụp đổ!

Thân thể nàng nằm xụi lơ trên mặt đất, toàn thân như không còn chút sức lực nào, hai mắt vô thần, miệng không ngừng thì thào: "Ta nhận … ta nhận đến cuối đời …"

"Không chỉ đưa cô đến đó, cô còn phải chăm sóc Tam thúc thật tốt! Toàn tâm toàn ý, dùng toàn bộ tâm hồn để chăm sóc, dùng nhu tình của cô để hàn gắn vết thương lòng của Người trong mấy năm nay đi! Cô phải biết rằng, tất cả tiền đồ của Tam thúc, tất cả mọi thứ đều vì cô mà bị hủy hoại hết thảy, còn chịu bao nhiêu nhục nhã, thê thảm gần như muốn phát điên!"

Quân Khương Lâm ung dung nói: "Một người vốn đang sống cuộc sống được hàng van người sùng bái Huyết Y Đại Tướng, lại trở thành bộ dạng như vậy… Cô chắc hẳn cũng biết được những nỗi khổ trong lòng của Tam thúc!"

"Ta hiểu…Ta đã rõ ràng rồi…" Hàn Yên Dao chỉ cảm thấy lòng mình đau đớn co rút lại, trong mắt hiện lên hình ảnh thê lương của Quân Vô Ý khi bị người thoá mạ, khinh thường mà không dám ngẩng đầu lên, trong lòng đau như cắt, hận không thể lập tức bay đến bên người yêu, làm điểm tựa vững chắc cho hắn!

"Còn ông nội của ta, mấy năm nay chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tàn khốc như vậy! Những vết thương lòng như vậy, cũng cần một con dâu như người chăm sóc, chiếu cố! Còn có mẹ ta, ta và lão bà của ta nữa…Những việc này cô đều phải chịu trách nhiệm!"

Quân Khương Lâm nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, mạnh mẽ đem tất cả mọi trách nhiệm đều đổ lên người Hàn Yên Dao, nếu như không kịp thời im miệng, không chừng còn có thể đem việc con của hắn khi lớn lên đi tìm vợ cũng quăng lên người của Hàn Yên Dao.

Thấy Hàn Yên Dao không một lời từ chối, Quân Khương Lâm mới thở phào một cái, mệt chết đi được!

Có thể trong chớp mắt nghĩ ra được nhiều lý do như vậy, thực không dễ dàng… Thời khắc này, Quân Khương Lâm có chút bội phục chính mình: Có tài ăn nói, có lối suy nghĩ thực sự nhanh nhẹn!

Những khúc mắc của Quân Vô Ý với Hàn Yên Dao là thâm căn cố đế, nếu muốn gỡ bỏ thì chỉ có thể dùng một loại phương pháp: Tình Yêu!

Chỉ có tình yêu lớn lao mới có thể giải khai khúc mắc lớn như vậy, mới có thể hàn gắn vết thương lòng của cả hai người! Cũng chỉ có tình yêu mới có thể làm nội tâm áy náy của họ yên bình trở lại! Đó một phần là tình yêu của hai người, nhưng cũng có một phần kèm theo tình yêu với chính bọn nhỏ…

Đây là một loại cả giác tâm lý, mặc dù không phải thực chất, nhưng khi hai người cùng suy nghĩ cho con cái về sau, tâm lý sẽ nhẹ nhàng, được an ủi rất nhiều. Đây cũng chính là điều chúng ta vẫn nói: Lương tâm!

Nhưng Quân Khương Lâm nói như vậy kỳ thực cũng có ý riêng, hắn chân thành mong Tam thúc và Tam thẩm của hắn sống hạnh phúc, chỉ khi hai người họ sống cùng nhau, mới có thể có lại hạnh phúc!

Hắn yêu cầu Hàn Yên Dao chăm sóc Quân Vô Ý để chuộc tội, chính là muốn bọn họ sống cùng một chỗ, Hàn Yên Dao chăm sóc Quân Vô Ý, thì đồng thời Quân Vô Ý có cơ hội hoà hợp cùng che chở Hàn Yên Dao càng nhiều!

Như vậy, bọn họ mới có thể cùng nhau gánh vác, suốt đời không chia lìa, vứt bỏ hiềm khích, cùng nhau sống đến "đầu bạc răng long", đến khi bọn họ cảm thấy lòng mình bình an, sẽ đột nhiên phát giác, mình sống trên đời này thực có ý nghĩa. Khi đó chắc chắn bọn họ đã có con cái đầy đàn! Đây cũng là điều mà Quân Khương Lâm chân thành hy vọng.

Hắn hôm nay nói những lời như vậy tuyệt không khách khí, thậm chí còn mang vài phần nghiêm khắc quá mức, nhưng đó cũng là một cách trị liệu tâm lý hiệu quả (Dịch: đoạn này chẳng hiều gì, dịch theo cảm giác thôi. Biên: Lạy hồn, ngộ cũng chỉ mong có được cảm giác như vậy)

Hàn Yên Dao tựa như vô ý đáp ứng vô số yêu cầu của Quân Khương Lâm, nhưng trong lòng không hề có cảm giác bị bức bách chút nào, trái lại, trong lòng còn làm ra quyết định. Tâm lý chợt thả lỏng, tựa hồ một khối đá lớn từ trên đỉnh đầu rơi xuống! Thậm chí ngay cả tâm lý vốn bị suy sụp cũng đã an bình trở lại, tạm thời trong lòng không còn băng giá nữa mà trở nên ấm áp!

Cuộc đời này phải biết được mục tiêu mới có thể cố gắng theo đuổi mục tiêu đó! Cũng chỉ cố gắng theo đuổi mới cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp! Đây vốn là chân lý! Hy vọng chúng ta cùng nhau cố gắng hướng về mục tiêu!

Đúnglúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng động nhỏ, tựa hồ có người nhảy lên trên. Quân Khương Lâm vẫn không nhúc nhích, đứng yên như vậy, lạnh lùng nhìn ra cửa động. Bóng trắng chợt loé lên chính là Ngân Thành Thành Chủ, Hàn Trảm Mộng.

"Dao nhi…" Hàn Trảm Mộng vừa mới nói một câu, đột nhiên phát hiện Quân Khương Lâm, không khỏi cả kinh: "Ngươi là ai?"

Hỗn loạn phía dưới đã tạm thời ổn định, Tam Đại Thánh Địa đã liên tiếp chết hai vị tuyệt đỉnh cao thủ, mọi người cũng không có thời gian quan tâm đến người của Ngân Thành (DG: đoạn này ko hiểu. Biên: đúng phong cách CYV, người dịch ko đọc truyện đó mà vẫn dịch ngon). Hàn Trảm Mộng hạ lệnh xem chừng người của Tiêu Gia rồi lập tức đi thăm con gái mình.

Chuyện hôm nay không hề nghi ngờ phải là do Quân gia làm. Quân gia đã có thực lực như thế, như vậy đối phó Tam Đại Thánh Địa cũng còn có vài phần hy vọng. Cho nên lão hiện lo lắng nhất là con gái của mình.

Nếu vạn nhất có người nào không có mắt lại đi báo tin mừng cho con gái, chỉ sợ khi con gái biết tin Quân gia có hy vọng báo thù, không chắc sẽ tự sát tạ tội, dù sao trước đó con gái mình cũng đã để lộ ý định này.

Cho nên Hàn Trảm Mộng không dám coi thường, lần này cho dù phải nhốt, cũng sẽ nhốt con gái lại, canh chừng thật kỹ! Không ngờ lại bỗng nhiên phát hiện một tên đàn ông ở chỗ này, trong lòng bỗng nổi giận.

"Ta là người của Quân gia, Quân Khương Lâm!" Quân Khương Lâm có chút ôn hoà nhìn lão "Thành Chủ, chúng rốt cục cũng gặp mặt"

"Ngươi đã từng gặp ta sao? Làm sao biết ta chính là Hàn Trảm Mộng?" Hàn Trảm Mộng trong lòng có chút buông lỏng, nếu là cháu của Quân Vô Ý thì có lẽ sẽ không làm thương tổn đến Hàn Yên Dao.

"Mới vừa rồi trong đại sảnh có gặp qua ông, ông cũng gặp ta rồi, nhưng có lẽ không thấy gương mặt của ta, cho dù là có thể từng được nghe tả kỹ" Quân Khương Lâm nở nụ cười.

"Nguyên lai ngươi chính là… sát thủ vương giả!" Hàn Trảm Mộng lập tực tỉnh ngộ, cũng không khỏi ngạc nhiên. Lão nằm mơ cũng không nghĩ tới, người chỉ dùng một kiếm giết chết Tôn giả cấp bốn Vệ Bất Quần lại là thiếu niên không đủ hai mươi tuổi này!

"Chút tài mọn, mong Hàn Thành Chủ chớ cười." Quân Khương Lâm khiêm nhường nói. Hàn Trảm Mộng không nói ra lời, đây là khiêm nhường sao? Nghe thế nào có chút khoe khoang. Nếu như thế là chút tài mọn, thì chút tài mọn đó cũng quá kinh khủng! Điều này cũng quá dối trá đi?

Lão vừa thầm nghĩ kế sách, vừa bước nhanh qua, đõ lấy con gái mình. Chợt thấy con gái đôi mắt đẫm lệ, vẻ mặt uể oải, không khỏi giận dữ: "Tiểu tử kia, ngươi làm gì con gái ta?"

Quân Khương Lâm có chút bất đắc dĩ, nhún nhún vai rồi buông tay: "Hàn Thành Chủ nói những lời này là sao… Ta với thím dâu của mình có thể làm cái gì chứ? Mạc Tà là vãn bối, cho đến bây giờ chỉ có trưởng bối giáo huấn vãn bối, chứ vãn bối có thể làm gì trưởng bối chứ?"

Hàn Trảm Mộng ngạc nhiên hỏi: "Cái gì mà thím dâu, cái gì mà trưởng bối với vãn bối, thằng nhóc ngươi rốt cục là đang nói gì!"

"Vợ của thúc thúc, chính là thím dâu, thím ba chính là vợ của chú ba của Mạc Tà, chẳng lẽ không phải là trưởng bối của Mạc Tà sao, Thành Chủ có lẽ là nghe không được rõ ràng!" Quân Khương Lâm cực kỳ kiên nhẫn giải thích.

Hàn Trảm Mộng giận dữ quát: "Ai là lão bà của chú ngươi! Quân Khương Lâm, thằng nhóc ngươi mặc dù huyền công cao minh, nhưng ko thể vì thế mà có thể nói hươu nói vượn! Coi như Quân Vô Ý thật lòng muôn lấy con gái ta, cũng cần phải tỏ thành ý mà đến! Chỉ ngươi ở đây mà nói sao, dựa vào đâu chứ?"

"Hàn Thành Chủ, việc này… Thành ý thì tất nhiên là có, thậm chí Quân gia có thể nói là có đại thành ý." Quân Khương Lâm mỉm cười nói: "Cho nên chúng ta vọng Hàn gia có hay không cũng đưa ra thành ý cuả mình, hoàn thành chuyện tốt này!"

"Thành ý của chúng ta?" Hàn Trảm Mộng chau mày: "Có ý tứ gì?"

"Năm đó Tiêu gia làm chuyện hèn hạ như thế, chẳng lẽ Hàn gia không có chút trách nhiệm nào sao?" Quân Khương Lâm nhàn nhạt nói

"Hàn gia các ngươi ở Ngân thành tuy không muốn cùng Quân gia chúng ta đối nghịch, việc này ta biết rõ, nhưng đó là bây giờ Quân gia chúng ta thực lực cường đại, nếu như Quân gia thực lực vẫn như xưa, ta tin rằng Thành chủ vị tất đã có thể có thái độ như vậy! "

"Đương nhiên, Quân gia có thể lý giải, ở cái thế giới mà nắm tay ai to thì người ấy có đạo lý này thì đây là chuyện bình thường, Nhưng Quân gia chúng ta không muốn làm khó Hàn gia, không muốn chú ba và thím ba gặp khó chứ không phải là không có năng lực làm khó Hàn gia!"

"Thành Chủ là người tinh minh, chắc sẽ phân biệt rõ ràng, Thành Chủ chẳng lẽ không cảm thấy được, sự việc năm đó là có liên hệ với Ngân Thành sao? Hoặc là… Bi kịch của Quân gia, Hàn gia không có một chút trách nhiệm nào sao? Vì vậy chúng ta muốn một cái công bằng, mà người có thể cho ta công bằng đó thì cần phải nhờ các ngươi xuất ra thành ý!" Quân Khương Lâm từ từ nói, tuy tốc độ chậm nhưng giọng nói mười phần trầm trọng, rõ ràng.

Nghe Quân Khương Lâm nhắc lại chuyện xưa, khuôn mặt Hàn Trảm Mộng không khỏi có chút xấu hổ. Lão cũng là một người chính trực, không muốn nói chuyện trái lương tâm, huống chi, đối đáp với Quân đại thiếu gia lúc này là tự hạ thân phận mình, nên không khỏi nhất thời im lặng!

Một lúc sau, Hàn Trảm Mộng rốt cục thở dài, nói: "Việc của Quân gia, Ngân thành xác thật là lấy việc gặp nạn để trốn tránh trách nhiệm, điều này ta không phủ nhận, sự thật tại nhân tâm, gượng gạo phủ nhận chỉ là vô ích!"

Chỉ là, Quân Khương Lâm, ngươi cũng rõ ràng ai nắm tay to thì người đó có đạo lý, đây vốn là chân lý trên giang hồ, nhược nhục cường thực, cường giả vi tôn! Ân cừu, chính là giang hồ!" Hàn Trảm Mộng nói như vậy, Quân Khương Lâm cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe.

"Bời vì Quân gia các ngươi hiện nay có năng lực để báo thù, thậm chí có thể còn có năng lực hùng bá thiên hạ, cho nên ngươi có thể tìm ta nói chuyện này, thậm chí dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống! Nhưng ngươi có nghĩ tới, nếu Quân gia vẫn trước mắt vẫn không có năng lực này thì sao? Kết quả sẽ như thế nào không?"


Hàn Trảm Mộng nhàn nhạt nói: "Nếu như quả thật là như thế, Hàn gia coi như vẫn biết đúng sai, nhưng vị tất đã cho các ngươi lời giải thích gì. Lại nói thẳng ra như vậy hay vẫn giống như trước, tuyệt không cho các ngươi bất cứ lời giải thích nào!"


"Giang hồ, chính là nơi như vậy! Quân gia không nghi ngờ rất thảm, điều đó không thể phủ nhận. Nhưng trên đời này, so với Quân gia chịu thảm cảnh, chịu oan khuất còn có rất nhiều, hơn nữa cơ hồ mỗi ngày đều sảy ra, tương lai cũng có thể còn tiếp tục! Những bi kịch như vậy tin rằng về sau cũng vĩnh viễn không thể kết thúc được!"


Lão cười khổ một tiếng, đột nhiên lạnh lùng nói: "Không biết Quân tam thiếu có nghĩ tới hay không, kỳ thật từ ngày Quân gia các quật khởi, các ngươi cũng thành căn nguyên của một số tội ác!"


" Đồng dạng có chút gia đình hoặc là con cái, hoặc là già cả, phụ nữ và trẻ em, bởi vì Quân gia các ngươi tiến hành một chút công việc mà không muốn ai biết thì bị vạ lây, thậm chí vạn khiếp bất phục! Những việc này chưa chắc ngươi đã để ý, nhưng chắc chắn là có. Ta nói như vậy, chắc Quân tam thiếu ngươi chắc sẽ không phủ nhận chứ?"


Dị Thế Tà Quân


Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ


Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK