Trước mắt thấy được một màn buồn cười tới cực điểm, tất cả mọi người nhịn không được cười to, ngay cả đám công tử bột đi theo Mộ Dung Thiên Quân chuẩn bị trào phúng Quân Khương Lâm cũng đều cười đến mức nước mắt giàn giụa, ôm bụng quằn quại.
Trong phòng đều là các lão gia, phần lớn thành gia từ sớm, ai cũng biết đó là ý gì, cuộc sống trong quân ngũ, lời nói thô tục như vậy là bình thường, nhưng hành động của Quân đại thiếu thật sự là có chút vượt quá chuyện chọc cười bình thường.
Thậm chí ngay cả vài sa trướng bên cạnh mấy lão tướng quân cũng nhịn không được toét miệng rộng mà cười như điên, cười được vài tiếng, cảm thấy không ổn, vội vàng kìm lại. Rốt cuộc nhịn không được, không kiêng nể gì mà ôm bụng cười to.
Chỉ có Mộ Dung Thiên Quân là kẻ ngây thơ duy nhất lại là mục tiêu của những tiếng cười này, Mộ Dung chỉ cảm thấy trên đầu đau nhức khó chịu, lại không biết trên đầu mình đã bị cải tạo hoàn toàn, không khỏi giận dữ nói:
- Cười đã chưa? Trong quân doanh, ẩu đả đánh nhau là tội ác tày trời! Bản công tử, bổn tướng quân nhất định phải hướng nguyên soái báo cáo việc này, trị tội ngươi thật nặng! Uy! Các ngươi cười cái gì, có cái gì buồn cười hả!
Trên đầu của hắn "cây sừng độc nhất" Bóng loáng dưới ánh mặt trời đỏ rực, tựa hồ còn có dấu hiệu tăng trưởng, theo sự phẫn nộ của hắn, khí huyết dồn xuống dưới, càng có vẻ dữ tợn hơn, ảnh hưởng cả khuôn mặt làm cho nó méo mó.
Vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện, ngược lại càng tạo thành hiệu quả gây cười lớn hơn.
Cái này, mọi người vừa mới thu liễm, rốt cuộc nguyên một đám bất chấp mặt mũi che trong tay áo hay trong chăn, đều vỡ bụng cười to. Có kẻ còn trực tiếp ôm bụng lăn qua lăn lại trên mặt đất:
- Ai nha, buồn cười chết ta rồi. Ngài tha cho ta đi mà, ha ha...
Nghe thấy chyện này, Quân Vô Ý đại soái cùng các tướng quân kéo đến liền gặp ngay sự rối loạn này, hừng hực giận dữ. Đột nhiên hắn liếc thấy tạo hình kì lạ của Mộ Dung Thiên Quân tức thì muốn bật cười, lại nghĩ tới thật sự không nên cười, vội vàng đình chỉ, nhưng không kịp, ý cười quá mạnh, nguyên một đám trực tiếp sặc lên như đón gió, thậm chí ngay cả đám tướng quân nghiêm túc có tiếng cũng không ngoại lệ.
Quân đại thiếu không có lối thoát, bị phạt lần nữa, Quân đại soái quả thực giận không kềm được, muốn lập tức giam tên này lại.
Gây chuyện đến thế này, khác gì gây sự đâu?
Quả thực chính là yêu tinh gây tai hoạ trong truyền thuyết a?
Hơn nữa yêu tinh gây tai hoạ này khả năng chưa có thể hiện hết, bởi vì chuyện này còn tiếp diễn.
Vào ban đêm, trại vừa mới cắm, hai đội nhân mã lại lần nữa nổi lên xung đột. Gia tướng của Mộ Dung gia vì công tử nhà mình báo thù, cùng hai trăm năm mươi thị vệ của Quân Khương Lâm phát sinh ẩu đả.
Đối với mấy loại này, Quân Khương Lâm cũng rất là bất đắc dĩ. Dù nhiều hơn một người cũng vậy, nhưng hai đội nhân mã Tàn Thiên Phệ Hồn đều vừa mới nghỉ ngơi và hồi phục. Thương thế lúc trước thật sự quá nặng mà cũng chỉ có bốn người không thể theo đội. Những người khác cùng không có gì đáng ngại, tất nhiên đi theo. Vì vậy Quân Đại Thiếu liền mang theo hai trăm năm mươi người quang vinh tòng quân nhập ngũ. Về sau nhàn hạ có khi sẽ khiến Quân Khương Lâm cảm thấy buồn bực!
Hai bên giao chiến, chiến quả cuối cùng làm cho người khác mở rộng tầm mắt, chính là chỉ hơn hai trăm tên nhưng hung hãn tới cực điểm. Trực tiếp đem năm trăm gia tướng của Mộ Dung thế gia đánh cho lạc hoa lưu thủy, kêu khổ thấu trời. Bởi vì có hơn mười người thân mang thương tật.
Đến lúc này mọi người đều nổi giận, chúng thế gia đều chỉ trích, Quân Khương Lâm một bước cũng không nhường, đối chọi gay gắt. Mắt thấy sắp sửa phát sinh xung đột lần nữa.
Quân Vô Ý rốt cục cũng phát hiện mình cùng lão gia tử tính toán trước nay hoàn toàn là ảo tưởng mà thôi, tên Quân Khương Lâm này tồn tại trong quân đội, chính là một con sâu làm rầu nồi canh, còn là một khối u ác tính! Phải sớm thanh trừ mới là thượng sách. Lưu lại lâu, khó tránh khỏi *** một con chuột làm hỏng nồi cháo ngon.
Mới đến chiều, còn chưa tới buổi tối, trời còn sáng, tên này đã bị xử phạt ba lượt! Còn hận không thể đem toàn bộ tội lỗi làm một lần! Nếu là thật sự dựa theo quân pháp trị hắn, cái đầu đã mất ít nhất hai lần.
Kết quả là một trận đánh nặng nề, sau đó nghiêm khắc khiển trách.
- Mang theo cái thân ngu ngốc của ngươi cút ra ngoàicho lão tử!
Quân đại soái như vô tình vô ý nói ra:
- Xét biểu hiện của ngươi, hiện tại cho ngươi nhiệm vụ hạng nhất, cho ngươi lập công chuộc tội! Đặc biệt lệnh Quân Khương Lâm mở đường tiên phong, gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu. Nếu có sơ hở làm cho đại quân tổn thất, trực tiếp xách đầu tới gặp ta.
Quân Khương Lâm nghe thấy chỉ thị này, như được đại xá, vái chào một cái, thể hiện tư thế tiểu nhân đắc chí, làm đủ các tư thái trong kinh kịch, ra vẻ khí vũ hiên ngang nói một câu trong kinh kịch:"Đắc kỷ nga xán" ( giống như sung sướng nhận mệnh gì đó).
Sau đó tay hình cánh nhạn, bay lượn vòng vèo. Được nửa vòng, đập cánh hai phát, chuyển sang vai diễn võ nghệ cao minh, cao hứng bừng bừng bay ra khỏi trướng.
Để lại trong phòng một đôi mắt mở lớn, Quân tam gia nhịn không được mỉm cười, tiểu tử này chính là hậu duệ Quân gia sao? Truyền nhân chính thống của Quân thần thế gia?
Quân Vô Ý đại nguyên soái hết sức buồn bực, trong nội tâm hiện lên bốn chữ gia môn bất hạnh!
Quân đại thiếu gia nào bận tâm đến buồn bực của Tam thúc, hắn xem như thoát khỏi cái số quân lữ khốn khổ. Mất gần nửa ngày công phu, lão tử đã ăn đòn ba lần, mà lại không thể chống đỡ! Cứ như vậy, đoạn đường đến Thiên Nam tối thiểu còn xa tít, nhưng trong truyền thuyết Thiết thần mông công nhất định sẽ đăng phong tạo cực!
Mở đường tiên phong, từ giờ trở đi, lão tử tự tính toán! Về phần gặp núi mở đường gặp sông bắc cầu ta không tinh thông. Nhưng đoạn đường này gặp được thổ phỉ cường đạo, ca ca ta chắc chắn càn quét một trận! Một tên cũng không để lại.
Cơ hội luyện binh cực tốt a!
Quân Khương Lâm sợ Quân Vô Ý đại soái đột nhiên thay đổi mệnh lệnh, vừa nhận lệnh lúc nửa đêm, ra lệnh một tiếng, hai trăm năm mươi người thần tốc nhổ trại, giống như một mũi tên nhọn, nhanh chóng xuyên vào đêm tối mênh mông, giống nhau nguyện vọng của Quân đại nguyên soái, trực tiếp biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Sau hai ngày, Quân Vô Ý Quân đại soái bất ngờ phát hiện mình phái Quân Khương Lâm làm tiên phong thật là anh minh thần võ! Quả thực chính là vô cùng anh minh, hay là "Tuệ nhãn thức anh tài" trong truyền thuyết.
Đều là nhân tài a, tên này được sử dụng quá đúng chỗ.
Đoạn đường này thuận lợi không còn gì để nói, đại quân cùng nhau đi tới giống như du sơn ngoạn thủy, dọc theo con đường binh mã tiên phong của Quân Khương Lâm, một đường vô kinh vô hiểm, hơn nữa ven đường quan viên từ xa nghênh đón, chỉ e sợ có chỗ chiêu đãi không tốt, về phần quân nhu, chỉ có nhiều hơn dâng lên, tuyệt đối không có nửa điểm cắt xén.
Về phía Quân Khương Lâm.
Đạo tặc thổ phỉ ven đường, Quân Khương Lâm trự tiếp như gió thu quét hết lá vàng, đánh một trận sạch không kình ngạc, đánh hai trận tan tác chim muông. ( ^ _^!). Thậm chí vượt ra khỏi quan đạo hai trăm dặm càn quét. Một chuyến tiên phong hành trình, trở thành một chuyến lộ trình hủy diệt!
Một đường đi tới, một đường huyết tinh, mười phần khủng bố.
Đúng là hành trình huyết tinh tôi luyện của Tàn Thiên, Phệ Hồn. Không chỉ Quân Khương Lâm, mà ngay cả Quân Vô Ý đều có thể tưởng tượng được, hai trăm năm mươi người một đường giết chóc đến Thiên Nam sẽ là dạng gì, sẽ bồi dưỡng được sát khí như thế nào.
Mà sát khí cùng huyết tinh, tại đoạn đường này hình thành. Đây là hai phần trong linh hồn của bộ đội a!
Quân Vô Ý suất lĩnh đại quân, trải qua thị trấn thứ nhất còn bình thường, nhưng đến huyện lệnh của thị trấn thứ hai. Tại thời điểm Quân Vô Ý chứng kiến, quả thực giống như khuê phòng oán phụ dựa cửa chờ chồng a.
Mà vị huyện lệnh nhìn Quân Vô Ý với ánh mắt tựa như gặp lại mẹ già từ lâu xa cách, không, phải là cha già.
Nước mắt tung hoành!
Nguyên lai vị quan này hơi thiếu may mắn, trùng hợp thời điểm Quân đại thiếu gia đến nơi đây, cái mông bị yên ngựa mài đau quá, ngày tốt lành của vị huyện lệnh này đã đến.
Đầu tiên, Quân đại thiếu gia quyết định ngồi xe ngựa. Nhưng lại muốn một chiếc siêu xe hào hoa, rồi lại muốn hoàn thành trong vòng một ngày, hơn nữa quy định mỗi canh giờ lại kiểm tra tiến độ. Trong khoảng thời gian này, Quân Đại Thiếu phát huy khả năng bác học tạo nghệ của hắn. Giúp cho vị huyện lệnh thanh toán "nợ cũ" bao năm qua.
Vị huyện lệnh đại nhân thủ đoạn coi như khá cao. Run rẩy triệu tập chừng gần trăm vị công tượng. Nhanh chóng làm việc nghiêm khắc, dựa theo tư thế thoải mái nhất, dùng tốc độ nhanh nhất, rốt cục trong thời gian quy định, chế tạo một cỗ xe ngựa siêu hào hoa! Mà tất cả tài liệu cần thiết chế tạo chiếc xe ngựa, trực tiếp đem vài năm tham ô của vị quan đáng thương này tiêu sạch không còn một mảnh, thậm chí còn thiếu nợ một con số lớn.
Cuối cùng cũng đến lúc chế tạo xong, vị quan đáng thương run run đi đến trước mặt Quân đại tiên phong báo cáo, lúc này, Quân Khương Lâm đang cầm sổ sách như cây quạt gió, chỉ điểm giáo dục hắn một phen.
- Ta nói này Phì Trư Tràng.
Người này không ngờ tên gọi lại là Phì trư tràng. Làm cho Quân Đại Thiếu lúc mới biết nhịn không được ríu rít, thiên hạ to lớn, thế giới thật lớn, thật sự là không gì lạ không có, cha mẹ người này tuyệt đối là không tầm thường.
- Ngươi cũng quá không chuyên nghiệp đi? Hoàng Đế ở xa, tiểu tử ngươi năm năm làm huyện lệnh, lại chưa vơ vét đến năm vạn lượng bạc? Thật sự là quá kém? Mẹ kiếp! Làm tham quan ngươi cũng làm không được, khó trách tiểu tử ngươi bốn mươi tuổi vẫn chỉ là một tên huyện lệnh bỏ đi! Năm năm tham ô của ta a lão thiên ơi, ngươi làm cho ta một chiếc xe ngựa, đùng nói là không đủ nhé?
Quân Khương Lâm lắc đầu, thở dài. Có chút buồn bã nhìn hắn, lại có ý phẫn nộ.
- Dạ dạ, thiếu tướng quân nói rất đúng, hạ quan thật sự là vô dụng.
Phì Trư Tràng vuốt mồ hôi lạnh trên mặt, nơm nớp lo sợ trả lời. Trong nội tâm kêu khổ thấu trời: "Lão tổ tông của ta ơi, chiếc xe ngựa của ngài bánh xe đều là gỗ tử đàn trăm năm. Trong xe còn có bốn khỏa minh châu vây quanh, cái này… cái này, đều là tiền của ta, gỗ tử đàn còn không đủ. Ván cửa cùng ván giường của ta ngài đều lấy đi, ngài nghĩ làm thế nào mới nhanh được đây? Đừng nói tham ô lúc trước, nhà ta chỉ còn bốn bức tường, còn có một cái mông thiếu nợ, ngài còn có để cho người sống hay không?"
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm