Bang bang bang...
Mạc Tà chỉ gõ ba cái, cửa liền mở ra.
Mai Tuyết Yên một thân trắng noãn, trang phục chỉnh tề ôn nhu như ngọc, bàn tay ngọc như sương tuyết đang vịn cửa phòng, gương mặt tựa như mỉm cười nhìn hắn.
Nàng sao còn chưa ngủ?
Mạc Tà thực kinh ngạc, bộ dáng Mai Tuyết Yên giống như là đang cố ý chờ hắn.
Thiếp đoán được tối nay người sẽ tới.
Mai Tuyết Yên thản nhiên nói, lập tức buông tay ra, xoay người đi trở về, nói:
- Vào đi, đóng cửa lại.
Sau đó ngồi trên giường nói:
- Chàng hôm nay sao lại đến đây, muốn nói gì cùng thiếp sao?
Mạc Tà vuốt vuốt lỗ mũi, biết Mai Tuyết Yên trong lòng tức giận, liền khép nép nói:
- Ách, khụ khụ, đã lâu rồi không cùng nàng cùng nhau ăn bửa cơm, cho nên ta tự mình làm vài món ăn, hôm nay nhàn rỗi, hai ta hảo hảo cùng nhau uống một chén.
Liền ân cần kéo qua bàn trà nhỏ trong phòng, sau đó từ trong không trung lấy rượu cùng thức ăn ra, nhất thời một mùi hương xông vào mũi khiến người khác không khỏi chép miệng.
- Chàng đêm khuya đến tìm, chỉ là vì muốn uống rượu thôi sao?
Mai Tuyết Yên trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, trên mặt lạnh như băng, nói:
- Nếu vậy thì miễn đi, cũng không phải là chuyện gì quan trọng, hiện giờ đêm cũng đã khuya rồi, thiếp rất mệt, cần phải nghỉ ngơi. Chàng mau đi ra đi.
Xong, nàng mở trừng hai mắt, mỉm cười nói:
- Hay là, đến với tiểu Miêu cô nương của chàng đi, đến đấy mà hưởng thụ.
Mạc Tà xoa xoa sóng mũi cười khổ "ah" lên một tiếng, quả nhiên là Mai Tuyết Yên vẫn ghen tị.
Chỉ cần là nữ nhân, liền căn bản là không tồn tại người chân chính rộng lượng không ăn giấm.
Cam chịu là một chuyện, nhưng "ăn dấm" lại là một chuyện khác, hai chuyện này hoàn toàn không có khả năng nhập làm một.
Mai Tuyết Yên cố nhiên có thể vì Quân Mạc Tà làm rất nhiều chuyện, cũng có thể vì hắn chỉnh đốn trấn an tốt hậu cung, nhưng cái này cũng không đại biểu, Mai Tuyết Yên cũng sẽ không ăn giấm. Nói cho cùng, Mai Tuyết Yên thủy chung cũng là một nữ nhân!
- Ách, ha hả, ta đây không phải là nhớ nàng sao
Quân đại thiếu Tà Chi Quân Chủ khí phách kia trong nháy mắt hoàn toàn biến thành kẻ a dua nịnh hót, biết vâng lời, nói:
-Xem ta này, Tiểu Tuyết Yên xinh đẹp như vậy, mấy ngày không gặp, nàng còn không hiểu ta sao, trong lòng ta không lúc nào là không muốn đến, mỗi ngày ta đều ngủ không yên?
- Ta còn không biết chàng sao? Quân đại thiếu gia chàng có thói quen là luôn nói những lời nói dối này! Những lời này, chàng đi dụ dỗ Tiểu Nghệ cùng Yên Mộng Khả Nhi còn có thể, chàng cho rằng những lời nói dối này của chàng ta sẽ tin sao?
Mai Tuyết Yên nhướng mày, lãnh đạm nói:
- Những thứ khác không nói, chính là bốn món ăn này. Chàng lại dám nói là một mình chàng làm? Thật là hảo thủ nghệ a, thụ sủng nhược kinh, xin miễn thứ cho kẻ bất tài rồi!
Mạc Tà lúng ta lúng túng há hốc mồm, buông buông tay, rốt cục chán nản cúi đầu, nói:
- Đây không phải là do không có thời gian sao.
Ngữ khí u oán, giống là tiểu tức phụ bị khi phụ vậy.
Mai Tuyết Yên suýt nữa cười ra tiếng, nhưng lại biết đây là người này làm trò hề, mong mình mềm lòng, lúc đó sẽ nhẹ nhàng bỏ qua cho; mình sao chịu cứ như vậy mà buông tha hắn? nên Lạnh lùng nói:
- Nếu là chàn thật có thành ý, vậy thì tự mình đi làm mấy vài món ăn, mùi vị dù có được hay không, chỉ cần là người tự mình xuống bếp, thiếp liền cùng người uống một chén thì có ngại gì. Nếu là không có phân tâm ý kia... Quân chủ đại nhân mời ngài trở về đi, đã khuya lắm rồi.
Mạc Tà vội vàng gật gật đầu như gà mổ thóc:
- Không thành vấn đề! Không phải chỉ là chút thức ăn thôi sao, cho dù là đại tiệc Mãn Hán, Bổn thiếu gia cũng có thể làm dễ như trở bàn tay...
Ngay sau đó sưu một tiếng liền không còn bóng dáng, đã đi làm cơm.
Chỉ còn lại một mình Mai đại tỷ buồn bực, thỉnh thoảng cau mày nói thầm:
- Cái gì là bửa tiệc Mãn Hán? Đây là cái gì?
Cũng không qua bao lâu, Quân đại thiếu gia lần nữa tiến vào Tuyết Yên tiểu trúc, tay vừa lộn, giống như làm ảo thuật xuất ra tới bốn món ăn, nóng hôi hổi, bề ngoài lại không kém, mặc dù còn không bằng đầu bếp nổi danh, nhưng sắc hương đủ cả, thật là không kém.
Mai Tuyết Yên nhưng vẫn gương mặt lạnh lùng, bình tĩnh nhìn Quân Mạc Tà đùa bỡn trách móc, đối với thủ đoạn "thần diệu " này của Quân đại thiếu gia, đổi lại là Độc Cô Tiểu Nghệ hay hoặc giả là Hàn Yên Mộng có thể sẽ bị khuynh đảo ngay, nhưng đã sớm tập mãi thành thói quen hơn nữa biết rõ nội tình Mai đại mỹ nhân như thế nào sẽ để ý, không chừng chính là từ trong cái không gian thần dị kia lấy ra, cần gì tiếc nuối!
Lấy ra hai chén rượu, Quân Mạc Tà ân cần rót đầy rượu ngon, thở dài nói:
- Ngày tốt cảnh đẹp, đối diện giai nhân, vui mừng đối ẩm, chính là một chuyện sảng khoái của nhân sinh a. Tuyết Yên, làm sao vậy, sao bộ dạng nàng giống như không có hứng thú vậy? Người nào chọc tới Tuyết Yên của ta rồi, nói cho phu quân, phu quân vì ngươi ra mặt!
Mai Tuyết Yên nghiêm mặt nói:
- Rượu tự nhiên là rượu ngon, quân chủ đại nhân đích thân ủ dĩ nhiên là thiên phẩm rượu ngon, há có thể không phải là rượu ngon sao? Bất quá vị tất đã có giai nhân, so với những thứ thanh xuân xinh đẹp kia, ta chính là một quái dị thiếu phụ luống tuổi có chồng, một thiếu phụ luống tuổi có chồng cao hứng hay không thì có gì trọng yếu, làm phiền quân chủ đại nhân quan tâm, thụ sủng nhược kinh, thụ sủng nhược kinh a...
Đừng xem Mai Tuyết Yên ngoài miệng thì nói "Thụ sủng nhược kinh " xem ra trong nụ cười lại có vẻ lạnh lùng nhưng cũng là càng lộ vẻ mê người!
Mạc Tà kinh ngạc mà nói:
- Ai? Nếu là nói bảo bối Tiểu Tuyết Yên của ta là quái dị thiếu phụ luống tuổi có chồng, như vậy có thể gọi nàng là 'Thiên tư quốc sắc quái dị chi dung, dáng vẻ tuyệt thế giai nhân thiếu phụ luống tuổi có chồng, rồi Tuyết Yên a, không phải vi phu phê bình nàng, khiêm nhường quả thật là mỹ đức, nhưng quá độ khiêm nhường chính là dối trá rồi, đây không tốt lắm a, mồm mép lém lỉnh, thật là người chết cũng có thể bị ngươi nói thành sống!
Mai Tuyết Yên rốt cục xì một tiếng nở nụ cười, đem ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, gương mặt lạnh lùng nháy mắt nổi lên một tầng ửng hồng, hẳn là càng thấy tuyệt lệ mỹ sắc.
Cuối cùng cũng qua quan mây mưa tạnh, Quân đại thiếu trong lòng thở dài ra một hơi.
Kế tiếp, hai người ngươi một ly ta một ly đối ẩm, không bao lâu sâu đã đem vò rượu kia uống hết.
Đêm dài vắng vẻ, trăng thanh gió mắt, ánh nến lập lòe, bóng người lay động.
Hai người trừ lúc đầu còn nói mấy câu cười đùa, sau đó không có ai mở miệng nữa, cũng không phải là không có lời nào để nói, mà là giờ phút này hai người đang say đắm loại không khí ấm áp này, thật là không muốn đem phá vỡ nó. Chỉ là một ánh mắt, một thủ thế, song phương đã có thể lập tức hiểu rõ đối phương muốn nói điều gì, muốn làm gì...
Loại tâm thần giao hòa cảm giác này quả nhiên là làm người ta mê say, hai người không hẹn mà cùng hưởng thụ loại không khí làm say lòng người hiếm có này.
Vẻ mặt Mai Tuyết Yên càng ngày càng lộ vẻ nhu hòa, gương mặt trắng noãn như ngọc, vốn là nhàn nhạt đỏ ửng giờ phút này trong lúc bất tri bất giác tăng lên rất nhiều, ánh mắt ôn nhu, sóng mắt như say, tình ý liên tục.
"Ba" một tiếng vang nhỏ, đem vò rượu trên bàn rơi xuống đất, Quân Mạc Tà xuất thần mỉm cười nói:
- Chỉ một đêm nay, đủ có thể say một kiếp! Nếu là trăm năm về sau, ngàn năm sau hai ta còn có thể ngồi đối diện thề này mà uống, khi đó, ta tin rằng cảm giác so với hiện tại còn tốt hơn gấp vạn lần.
Mai Tuyết Yên sóng mắt lưu chuyển, mỉm cười nói:
- Nhất định sẽ có, đôi ta đời đời kiếp kiếp không phân ly, trăm năm ngàn năm, cũng vẫn như hôm nay.
Trong lòng vẫn đang suy nghĩ câu ca của Quân Mạc Tà: Tối nay nhất ẩm, đủ có thể say một kiếp nầy.
Đúng vậy, tối nay say, tình hình thực tế tối nay, buổi nói chuyện tối nay, đủ có thể làm cho mình kiếp nầy không quên!
Mai Tuyết Yên ngọt ngào nở nụ cười.
Mạc Tà thở ra một hơi thật dài, giống như trước hết sức thỏa mãn nói:
- Tối nay, tinh thần tối nay thật tốt, "Kim dạ tinh thần kim dạ phong, tuyết yên tương bạn lưỡng tình dung; thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm tị tuyết yên "
(NB: tác giả dựa theo 2 câu trong chùm thơ vô đề của Lý Thương Ẩn để viết, mình xin trích nguyên văn bài thơ:
無題其一 Vô đề kỳ nhất
李商隱 Lý Thương Ẩn
昨夜星辰昨夜風,
畫樓西畔桂堂東。
身無綵鳳雙飛翼,
心有靈犀一點通。
隔座送鉤春酒暖,
分曹射覆蠟燈紅。
嗟余聽鼓應官去,
走馬蘭臺類轉蓬。
Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong,
Họa lâu tây bạn quế đường đông.
Thân vô thái phượng song phi dực,
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
Cách tọa tống câu xuân tửu noãn,
Phân tào xạ phúc lạp đăng hồng.
Ta dư thính cổ ưng quan khứ,
Tẩu mã lan đài loại chuyển bồng.
Dịch thơ:
Vô đề 1
Đêm trước trăng sao tạc gió lồng,
Họa lầu tây mé quế đường đông.
Thân không diễm sắc đôi vờn vẫy,
Dạ chất tinh anh nhất tỏ thông.
Cách dãy nâng vòng chung rượu ấm,
Chia bên nhắm đổ ngọn đèn hồng.
Mấy ôi nghe trống nhà quan dậy,
Ngựa quất đài lan tựa mớ bòng.) (Tại hạ mạn phép làm thơ con cóc ae nào có bài hay hơn có thể nhắn tin hoặc vào mục luận đàm post để mình sửa nhé
Đêm nay gió lạnh sao gầy
Tuyết Yên làm bạn lường tình hợp dung
Thân không phụng đẹp cánh hồng.
Sừng tê, tâm có tì hiềm Tuyết Yên)
nàng thật đẹp, cũng thật tốt! Kiếp nầy có thể có nàng, thật sự là Quân Mạc Tà ta đã tu mấy kiếp!
Mai Tuyết Yên thâm tình nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
"Kiếp nầy có thể làm nữ nhân của chàng, không phải là phúc khí của ta... Chúng ta nếu tri tâm lẫn nhau, còn nói chuyện này để làm gì?
Trong lòng Mạc Tà nhịn không được vương tay ra, nắm lấy ngọc thủ, nhẹ nhàng vút ve, giống như cầm một thứ trân bảo gì đó, mãi yêu thích không buông.
Mai Tuyết Yên thân thể mềm mại, yêu kiều rên rỉ:
- Mạc Tà chàng biết không? Chỉ có ở thời khắc này thiếp mới dám xác định trong lòng chàng chỉ có một mình thiếp.
Trong lòng Mạc Tà không khỏi chấn động, ý nghĩ - yêu thương càng đậm, ý thương tiếc áy náy cũng tăng lên, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon của nàng, nâng lên khuôn mặt quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt của Mai Tuyết Yên lên nhìn mình, hai mắt nhìn thật sâu vào trong mắt nàng, nói:
- Tuyết Yên, ta
Đang muốn mở miệng nói chuyện, đôi môi lại bị hai ngón tay ngọc che lại, Mai Tuyết Yên ôn nhu nhìn hắn, nhẹ khẽ lắc đầu:
- Thiếp biết chàng muốn nói gì. Nhưng chàng cái gì cũng không cần nói. Thiếp hiểu, đời này kiếp này, hai người chúng ta không nên đối với đối phương nói lời xin lỗi, không cần, chân chính không nên?
Trong lòng Quân Mạc Tà một trận kích động, bỗng nhiên cúi đầu, hung hăng hôn lên đôi môi hoa thơm của Mai Tuyết Yên…
Lần này, Mai Tuyết Yên cũng không có làm ra chút kháng cự nào, ngược lại còn nhắm đôi mắt lại, ngửa mặt uyển chuyển, dưới chân cũng khẽ kiễng lên, rúc vào trong lòng người yêu, mặc kệ hắn muốn làm gì.
Đôi cánh tay ngọc, cũng hơi hơi do dự một hồi, mới chậm rãi nâng, nhẹ nhàng ôm lấy cổ Quân Mạc Tà...
Hương thơm thoang thoảng, nước miếng ngọt ngào Mai Tuyết Yên chỉ cảm giác cả người giống như đột nhiên không có sức lực, cả người phiêu lãng như lọt vào sương mù, trong lúc nhất thời tựa hồ cái gì cũng cũng không thể suy tư...(NB: ae dự đoán chuyện gì sẽ xảy ra nào)
Chẳng qua là cảm giác được có một đôi bàn tay to nóng, đang vuốt ve trên người mình, chỉ cảm thấy hai bàn tay to kia vuốt tới chỗ nào, nơi đó liền nổi lên một trận nóng rang khó tả, giống như là một loại tư vị, làm cho tinh thần người ta không thuộc về mình, cả người vô lực...
Mạc Tà giống như đang cầm một khối tuyệt thế trân bảo, nâng thân thể yểu điệu mềm mại của Mai Tuyết Yên lên, ánh mắt sáng quắc nhìn trong mắt nàng, tựa hồ như có một ngọn lửa nóng bỏng.
Bị ngọn lừ này thiêu đốt Mai Tuyết Yên hô hấp dồn dập, đôi mắt nhắm chặt.
- Tuyết Yên, ta, có thể chứ?
Hơi thở Mạc Tà cũng là cực nóng, phà hơi trên khuông mặt kiều diểm của Mai Tuyết Yên
"ưm.." Mai Tuyết Yên trong mũi phát ra một tiếng rên khẻ, tựa hồ là **, tựa hồ là kháng cự...
"ưm..." Đây rốt cuộc là ý tứ gì?
Đại thiếu không hiểu, nhưng hắn hiện tại cũng không cần phải hiểu, hắn chỉ cần hành động, hắn đã hành động!
Hơi cúi thân, đem thân thể mềm mại của Mai Tuyết Yên ôm vào trong lòng, bế lên, cúi đầu, hai người bốn con mắt vẫn đang nhìn nhau lấy, tựa hồ dung nhập lại làm một, mà dưới chân từng bước từng bước hướng bên giường đi, Mai Tuyết Yên hô hấp càng ngày càng gấp, cánh mũi dồn dập mấp máy, mặt cũng là càng ngày càng hồng, hai con mắt uông uông nhìn lấy Quân Mạc Tà, rốt cục xấu hổ mà nhắm mắt lại, quay đầu san một bên "Tiếp hay dừng đây… Tiếp hay dừng đây " cái vấn đề này cứ quấn lấy ta "Ô... Thật là rối rắm...
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.