Tiểu Đậu Nha cười khúc khích, nói:
- Lời này của Mặc công tử cũng sai rồi, tuổi thanh xuân của tiểu thư nhà ta không phải ngắn ngủi như vậy. Tiểu thư đều đã phục dùng Linh Lung Liên và Thất Thải Thánh Quả, dung nhan của nàng có thể giữ lại ít nhất là năm trăm năm cũng không có già đi.
- Tiểu Đậu Nha im miệng!
Miêu Tiểu Miêu thấp giọng quát, hướng Quân Mạc Tà có chút áy náy nói:
- Tiểu Đậu Nha tuổi còn nhỏ. Vẫn có nhiều chuyện còn chưa hiểu thấu đáo, thỉnh công tử không cần lưu tâm.
- Ngây thơ, chính là điều tốt nhất ở nhân sinh này, ta hâm mộ còn không kịp, sao còn có thể lưu tâm? Thật ra a còn có phần ghen tị với nàng ta mới đúng a!
Quân Mạc Tà tiêu sái cười, càng thuận thế trêu chọc một câu.
- Công tử có thể nói ra điều này mà không cố kỵ gì, đủ thấy tấm lòng công tử rộng lớn như nào, Tiểu Miêu mạn phép xin hỏi công tử một câu, lần cuối cùng công tử tận sức cười là khi nào?
Miêu Tiểu Miêu hỏi ngược lại một câu.
- Lần trước? Có vẻ như chính là hôm qua! Nếu không tính trận cười ngày hôm nay!
Quân Mạc Tà hơi hơi nở nụ cười nói:
- Ta thường tự nói với bản thân mình, thiên hạ bây giờ chính là như thế, ta còn có thể thở, còn có thể sống, đã là một chuyện rất may mắn rồi, đây đã là một chuyện khiến cho ta có thể cười lớn rồi. Không những vậy, ta còn thường làm cho người khác có thể cùng cười với ta…
Quân Mạc Tà cười cười nhìn nàng:
- Mỗi ngày cười một cái, không biết có thể quên đi bao nhiêu phiền não! Bất kể là đúng hay sai, ta đều tin đó là sự thật!
- Tấm lòng công tử thật rộng rãi, Tiểu Miêu thật hâm mộ, ghen tị không thôi!
Đôi mắt Miêu Tiểu Miêu toát ra vẻ say mê, nhưng chỉ chợt lóe qua một lát, sau đó lại khôi phục bình tĩnh, nói tiếp:
- Hiện giờ công tử đã tới Huyễn Phủ, chắc cũng biết được tầm quan trọng của Thể Chất Không Linh đối với Huyễn phủ chúng ta, không biết sau này công tử có tính toán gì chưa?
Nói xong, nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn thẳng vào mắt Quân Mạc tà, nói:
- Chỉ biết công tử có tư chất siêu cường, không ngờ hôm nay lại thấy được tâm tư nhạy bén của người, xử sự quả quyết, nhưng không biết về văn chương công tử có khả năng gì?
- Vậy… cô hi vọng ta có tài văn chương xuất chúng? Hay hi vọng ta chỉ là một bao cỏ mà thôi?
Quân Mạc Tà mỉm cười.
- Công tử nói đùa.
Mặt Miêu Tiểu Miêu có chút đỏ hồng, trong mắt xẹt qua một tia xấu hổ, nói:
- Công tử có thể làm một bài thơ về chí nguyện của người? Để tiểu nữ tử đánh giá một chút được không?
Quân Mạc Tà thầm nghĩ lợi hại. Nếu là lấy thơ để bộc lộ ý nguyện, quả thật rất khó khăn, tất nhiên những lời này không thể nói dối được mà phải là lý tưởng chân thật của mình… Bởi vì, thơ vốn là tiếng lòng, trong lúc vội vàng như vậy, tin tưởng rằng cho dù là ai đi nữa cũng không thể nào đem những thứ không thuộc về lòng mình ra để có thể niệm thành thơ!
Tóm lại, yêu cầu thứ nhất của nha đầu này chính là tài văn chương của mình, thứ hai nàng cũng muốn biết lý tưởng thực sự của mình. Bởi vì sợ chính mình thuận miệng nói qua loa mới làm ra phương pháp gây khó dễ như vậy.
Bản thân vốn đã có Thể Chất Không Linh, nhanh trí xuất sắc, còn làm việc quả quyết, xuống tay tàn nhẫn, đây chính là ấn tượng của nha đầu này đối với mình. Nhưng nếu chỉ có vậy, còn có thể căn cứ nhược điểm về tính cách của mình mà bố trí sách lược. Tuy nhiên, nếu lại có thêm tài năng về học vấn văn học, như vậy thì càng đáng sợ…
Một khi đã như vậy, ta cũng không ngại mà cho ngươi một cái bất ngờ!
Quân Mạc Tà trầm ngâm trong chốc lát, ngân nga ngâm:
- Thuận lòng trời, vị tất đã tồn tại
- Nghịch lại thiên, cuồng tiếu khắp non sông
- Hỏi thế gian, ai giống như ta vậy
- Một kiếm đưa lên, chỉ khắp cõi nhân gian!
Hắn ngâm đến chỗ này, ngừng lại một chút, mới ngâm tiếp:
- Nhật nguyệt trong lòng ta.
- Mình ta độc chiếm chăng?
- Mũi kiếm tùy tay ra khỏi vỏ
- Hỏi có ai dám cùng ta bước tới tận chân trời?
- Một khoảnh khắc hào hùng cùng thiên cổ.
- Cuồng phong thổi, cát vàng bay phấp phới.
- Giữa gió tanh mưa máu, người đứng đó bất động, một kiếm chỉ khắp giang sơn.
- Từ thiên cổ, đã là anh hùng, phải dũng cảm giương kiếm, cả đời này, quyết không thể cúi đầu.
- Trong đám mây, có ai đang nhảy múa
- Để cho ta, nhìn thấu tận chân trời
- Gan ruột ta như đứt lìa từng khúc
- Trong lòng ta, chỉ còn tuyết mà thôi
- Một kiếm cuồng nộ, chém lên chín tầng trời
- Một tiếng cười, vang vọng suốt ngàn năm
- Riêng mình ta, tiêu dao khắp đất trời
Tiếng nói vang vang, có lúc giống như những tiếng sát phạt trong chiến trận, lại có lúc giống như những tiếng mời ly rượu tiễn biệt trước khi xuất chinh.
Dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ nhoi, cũng đã cảm thấy được nhiệt huyết sôi trào, cảm khái vô hạn.
Quân Mạc Tà ngâm xong, lại nhìn chủ tớ hai người, đều đã ngây dại. Miêu Tiểu Miêu trăm ngàn lần cũng không tưởng được, người trước mắt mình, lại là một cái văn võ toàn tài, hơn nữa lại thông minh tuyệt đỉnh. Một thiếu niên ưu tú như vậy, đừng nói Huyễn Phủ, cho dù cả thế giới này, liệu có mấy người đây?
Có mấy người có thể chỉ trong vài bước đi, liền làm ra một bài từ có khí thế hào hùng, hay đến như vậy? Không nói tư chất, không nói đảm lược, không nói tiềm lực… Chỉ bằng bài từ này thôi, hắn đã có thể làm cho người khác nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa!
Bất quá, lời từ này… dường như có chút quá điên cuồng rồi.
Trong đám mây, có ai đang nhảy múa
Để cho ta, nhìn thấu tận chân trời
Gan ruột ta như đứt lìa từng khúc
Trong lòng ta, chỉ còn tuyết mà thôi
Miêu Tiểu Miêu thì thào đọc lên, trí nhớ của nàng rất tốt, dù Quân Mạc Tà chỉ đọc một lần nàng cũng đã nhớ kỹ toàn bộ. Nhưng giờ phút này, khi nàng đọc lại, bỗng nhiên thấy thoáng qua một chút cảm xúc hào hùng, ăn sâu vào xương tủy. Miêu Tiểu Miêu càng ngẫm lại, càng cảm thấy được hàm ý ảm đạm, tiêu hồn ẩn chứa trong một câu này… Một câu này thôi, không ngờ lại làm cho người ta càng suy nghĩ, trong lòng lại càng day dứt không thôi…
Người nhảy múa trong đám mây, còn mình lại đang ở dưới đất, mỏi mắt chờ mong nhưng lại không có cách nào gặp được, trong lòng chỉ có sầu khổ mà thôi, cũng như những bông tuyết đang rơi vậy, trắng xóa một mảnh, vô tận, lạnh lẽo…
Thật lâu sau, Miêu Tiểu Miêu mới thở ra một hơi, cười cười nói:
- Mặc huynh đã xuất khẩu thành thơ, quả nhiên là văn hay… Tiểu muội tự nhận không bằng!
Quân Mạc Tà cười nói:
- Ta cũng chỉ là một con côn trùng nhỏ mà thôi, làm sao có thể xứng vào nơi thanh nhã được. Chỉ ít ỏi vài câu, cũng miễn cưỡng để cho cô nương nghe lọt tai. Đây cũng là do may mắn, vài năm trước, ta cũng đã theo học một vị lão giả trên núi học văn tự, nếu không, lúc này đã xấu mặt trước Miêu cô nương rồi…
Lần này Quân đại thiếu gia nói là thật tâm, bởi vì toàn bộ bản lĩnh văn chương của hắn đều là học từ vị sư phụ sát thủ ở kiếp trước… Đến tận bây giờ, khi nghĩ tới lão nhân kia Quân Mạc Tà vẫn còn cảm giác được mông mình có chút đau đớn.
Còn về bài từ này, cũng là một bài từ ở kiếp trước mà cổ nhân từng làm, nhưng rốt cuộc là của ai, hắn cũng quên tên rồi. Sở dĩ còn nhớ rõ nó, lại là bởi vì Quân Mạc Tà thực thich khí phách hào hùng trong đó, cho nên dụng tâm nhớ kĩ. Không nghĩ tới lại có lúc dùng đến, cũng chỉ thêm một chút biến hóa, đổi mấy câu mà đọc ra, quả nhiên có hiệu quả thật lớn!
Giờ phút này, ánh mắt Tiểu Đậu Nha nhìn về phía Quân Mạc Tà đã hoàn toàn biến thành sùng bái! Quá đẹp trai! Quá lợi hại! Quá tài tình! Nếu ta có một vị hôn phu như vậy…. Ai nha nha, ta đang suy nghĩ cái gì a, mắc cỡ chết người…
- Mạc huynh khiêm nhường rồi!
Miêu Tiểu Miêu nhướng mi cười nói:
- Lão giả dạy công tử văn chương, hẳn là rất uyên bác, nổi danh đương thời, một đời đại nho! Hơn nữa còn kiếm đảm cầm tâm, nhu trang hiệp cốt, khí khai bừng bừng... nhân vật như vậy, thật làm cho người ta rung động….
Miêu Tiểu Miêu ngượng ngùng khen ngợi Quân Mạc Tà, những lời khen ngợi như vậy, sẽ dễ bị người khác hiểu lầm, vì thế liền cải biến thành khen ngợi sư phụ của hắn.
Quân Mạc Tà giật mình, không có nửa điểm giả dối, là thật sự giật mình.
Hắn vạn lần không ngờ tới, tại thế giới này còn có người tôn sùng lão già chết tiệt kia như vậy! Hắn chính là một đao phủ, một đồ tể chân chính! Tâm địa hắn lạnh đến mức có thể đóng thành băng, ngoan độc tới mức người nào thấy hắn đều có thể bị dọa chết…
Lại có thể thành một vị thi sĩ uyên bác? Một đời đại nho? Hơn nữa còn kiếm đảm cầm tâm, hiệp cốt nhu tràn, khí khái bừng bừng
Ta khinh! Những từ này để khen ta còn được! Tại sao lại có thể để hình dung cái lão chết tiệt kia, quả thực là giày xéo những chữ này a…
Bất quá, nhiều năm không gặp, cũng thực cảm thấy nhớ lão già kia… Đang lâm vào suy nghĩ, trước mắt Quân Mạc Tà tựa hồ xuất hiện hai lưỡi đao, một đôi mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo, môi mỏng, khuôn mặt gầy yếu, thân người đìu hiu đang nhìn mình:
- Thằng nhãi con! Lại muốn nhàn hạ sao! Xem lão tử sửa chữa ngươi như thế nào!
Theo một tiếng này, tựa hồ lại có một tiếng lưỡi đao quen thuộc, xé gió bay tới…
Quân đại thiếu đột ngột run rẩy cả người, lúc này mới bất tri bất giác phát hiện vành mắt mình đã có chút ươn ướt…
Đã thật lâu rồi… Duy nhất… Nghiêm khắc rồi lại dịu dàng… Lão nhân, ở bên kia, nếu ông đột nhiên nghe được tin ta bị nổ tới thi cốt vô tồn (không còn thân xác, banh xác () không biết ông có rơi lệ không?
Nhớ lại có một lần mình bị thương, lần đó là bị đạn bắn trúng bả vai, xuyên qua, đi vào phổi, có thể nói là vết thương khá nặng. Mà trước đó, mình luôn oán hận lão nhân luôn luôn đánh mình, mắng mình! Cho dù chỉ là một động tác sai lầm khi uống rượu cũng sẽ đánh mình một trận tối tăm mặt mũi. Phẩm rượu cho dù chỉ có một chút sai lầm cũng sẽ là cuồng phong bạo vũ chờ đón…
Khi đó, Quân Tà đã cho rằng lão nhân chính là cừu nhân lớn nhất cả đời hắn! Thống hận vô cùng!
Đáy lòng hắn cũng phát ra vô số lời thề, chỉ cần mình có đủ năng lực, hoặc có cơ hội thích hợp, nhất định phải lấy lại tự tôn, đem lão giả kia lột da, róc xương, bầm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro. Không như thế không thể nào giải được mối hận trong lòng mình!
Nhưng lần đó bản thân mình bị thương, thương thế trầm trọng mắt thấy sẽ nguy hiểm tới tính mạng, lão nhân mang theo mình, suốt đêm điên cuồng chạy như bay tám trăm dặm, tiến vào bệnh viện tốt nhất trong nội thành. Còn nhớ, sắc mặt lão nhân vẫn như trước, không có một tia biểu cảm nào, thâm trầm như một khe vực sâu thẳm, nhưng tốc độ của hắn luôn luôn ở mức cao nhất có thể, thủy chung không có một điểm ngừng lại.
Cho tới bây giờ, chưa có lúc nào sát thủ lại chủ động tìm đến bệnh viện, cho dù là bị súng đả thương. Mấy ngày Quân Tà nằm trong bệnh viện, hắn cũng không nhìn thấy lão nhân, trọng thương đe dọa tính mạng, thần trí hắn cũng lâm vào trạng thái nửa hôn mê, hắn cũng chỉ nhớ lão nhân đã nói qua một câu:
- Ngươi hãy nhớ kỹ, ở trên bờ cát này, khi ngươi bị đạn bắn trúng, ngươi chỉ là một đứa trẻ yếu đuối, là một cô nhi mà thôi!
Thẳng đến khi ra viện, hắn cũng không nhìn thấy lão nhân xuất hiên. Một tháng sau, lão nhân kia lại mang theo một thân đầy thương tích trở về.
Lão đầu tử vượt ngục trở về!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến