Mục lục
Quân Lâm binh vương - SS Hà Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 67

Càng không nói tiến một bước dài nữa vào hàng ngũ ngân huyền cao thủ. Dưới cửu phẩm hết thảy đều là con kiến. Những lời này, cũng không phải nói cho vui mà thôi.

– Bọn họ tiến giai, các ngươi lại không. Như vậy, so với những người này, các ngươi lại bị đào thải lần nữa. Có người nào không đồng ý hay không?

Quân Lâm khinh thường nhìn bọn họ.

Yên tĩnh, mọi người đều im lặng không nói được gì.

– Sau khi chiến tranh chấm dứt, rất nhiều người rời khỏi quân đội, có một ít người được các tổ chức bí mật của quốc gia hoặc một ít tổ chức võ trang tư nhân mời vào, hoặc là hắn được quân đội điều động, có việc này không?

Quân Lâm nhẹ nhàng cười cười, lại hỏi.

Những chuyện như thế này lại càng phổ biến. Mọi người đều im lặng, vẻ xấu hổ trên mặt lại càng đậm.

– Vậy mà trong những người đó, vẫn không có các ngươi. Các ngươi lại bị đào thải lần thứ ba.

Quân Lâm lại tiếp tục đả kích:

– Mà vào lúc các ngươi vào Quân gia, có ai còn nhớ rõ là lúc đến đây có tổng cộng bao nhiêu người không?

– Báo cáo thiếu gia, tổng cộng có năm trăm người!

Đại hán kia tuy hiểu được ý tứ của Quân Lâm, mặt càng thêm đỏ, nhưng vẫn như cũ mà trả lời.

– Ồ, nói cách khác, thiếu đi hai trăm người. Như vậy, hai trăm người kia đã đi đâu?

Quân Lâm chậm rãi, thong thả bước lên hai bước:

– Ta chỉ biết là không phải bọn họ bị đuổi đi, cũng không phải là đã chết, mà là bọn họ đã được tuyển chọn đi làm những việc trọng yếu. Vì cái gì mà lại không chọn các ngươi? Bởi vì các ngươi không mạnh mẽ như bọn họ. Hiển nhiên, trong việc này các ngươi lại bị đào thải!

Có người hô hấp trở nên nặng nề, có người mắt trở nên đỏ ngầu, nhưng vẫn như trước không ai lên tiếng.

– Các ngươi nói cho ta biết, bao nhiêu lần bị đào thải như thế, trong thâm tâm các ngươi, tự hỏi như thế có phải phế vật hay không?

Quân Lâm đầu hơi nghiêng, hướng lỗ tai về phía bọn họ, hỏi.

Vẫn không có ai trả lời, tất cả đều thở hổn hển như trâu, mặt đỏ bừng như muốn ứa máu. Sự sỉ nhục cùng cực tràn ngập trong tim mỗi người, nhất thời cảm thấy cực kì xấu hổ.

Vì sao? Vì sao người khác làm được, chúng ta lại không làm được? Người khác có thể đột phá, sao chúng ta không thể? Từng là anh em chung một chiến hào, giờ họ đã đứng trên đầu mình rồi. Mà tại sao mình lại không đứng được trên đầu người khác?

– Có lẽ các ngươi sẽ nói, lập được công lớn trở thành tướng quân, đều là do vận khí tốt! Tiến giai cấp huyền khí là do thiên phú tốt hơn! Người ta không chọn các ngươi, là do người chọn không biết nhìn người! Ta cho các ngươi biết, tất cả những điều trên đều là vớ vẩn! Vận khí? Vì sao các ngươi không có? Biết được căn cốt mình không tốt, lại tự thừa nhận mình là phế vật. Oán giận người khác không có mắt nhìn người, lý do cực kì ngu xuẩn. Nếu các ngươi là chủ, các ngươi sẽ chọn một đám phế vật hay người hữu dụng?

Tất cả không ai nói gì, chỉ thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK