- Tiểu tử này, đáng nhẽ không nên đi ra.
Hiện tại nhóm người mình thực lực đại tổn, đối phương tuy rằng bị thương nhưng chiến lực so với chính mình mạnh hơn không chỉ một lần. Mà Quân Khương Lâm thực lực bây giờ lại thấp kém như thế. Nếu vạn nhất đánh nhau, chỉ sợ ngay cả chạy cũng chạy không được, mặt khác huyền thú số lượng tuy nhiều nhưng thực lực lại quá yếu, cũng khó có thể thay đổi cục diện.
- Ngươi chính là Quân Khương Lâm sao?
Triển Mộ Bạch ánh mắt trở nên sâu thẳm. Nhìn không ra hắn đang nghĩ cái gì.
- Là ta. Có chuyện gì cứ nói.
Quân Khương Lâm thản nhiên nói, cùng lúc đó trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác là không yên khó tả thành lời. Hắn mơ hồ đoán ra, vị Thánh Hoàng này sẽ nói cho mình chuyện nào đó mà chắc chắn sẽ có có quan hệ tới Đông Phương, Đoan Mộc, Tư Không gia tộc.
Cho nên Quân Khương Lâm mới nhanh chóng đứng ra Nếu là vì mấy nhà kia mà mình phải nhận lấy thương tổn không thể bù đắp lại thì Quân Khương Lâm không thể nhận. Nhưng tin tức này hắn cần phải biết.
Hơn nữa, lúc này đi ra, đối với các vị tiền bối Thiên Phạt Thú Vương mà nói cũng chẳng khác gì là công khai thân phận. Phải biết rằng nơi náo nhiệt như thế này, nếu Quân Khương Lâm không xuất hiện, thì sẽ làm cho người ta nghĩ rằng hắn sợ chết.
Huyền thú cơ bản là là không giảng đạo lý, nếu để cho bọn Thánh Địa chủ động như vậy, có thể gây bất lợi với Quân gia đang sống yên ổn trong Thiên Phạt sâm lâm.
Cho nên Quân Khương Lâm tuy rằng không nghĩ ra được cách gì hay nhưng cũng không thể không đi ra.
- Bổn tọa họ Triển đến từ Độn Thế Tiên Cung.
Triển Mộ Bạch dùng ánh mắt lợi hại xem xét biểu tình trên mặt Quân Khương Lâm, nặng nề nói
- Trước khi ta đến đây, tông chủ Mạc Vô Đạo ý đặc biệt dặn dò, muốn ta chuyển cáo cho ngươi một câu
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Quân Khương Lâm, gằn từng chữ
- Đông Phương Đoan Mộc Tư Không Phong Tuyết Ngân Thành. Bốn nhà này đã xong rồi.
Quân Khương Lâm trong lòng chấn động mãnh liệt, sắc mặt nhất thời tái nhợt. Hắn hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói
- Vãn bối có chút không rõ, theo lời tiền bối, "Đã xong rồi" là có ý gì? Cụ thể là người đã xong? Hay là gia tộc đã xong?
Nói ra những lời này xong, hắn giống như bị vắt kiệt sức lực, nhưng âm thanh vẫn lạnh lùng, mang theo một tia lạnh lẽo, pha lẫn sát ý.
Sát ý này làm cho Triển Mộ Bạch ở phía đối diện cũng cảm giác được, làm hắn đột nhiên cảm thấy lạnh lạnh. Điều này làm cho hắn thấy có mối nguy hiểm không hiểu được.
Hắn nghe xong câu hỏi của Quân Khương Lâm thì không khỏi cười cười khép hờ ánh mắt nói:
- Người xong rồi hay gia tộc xong rồi, hai cái này có cái gì khác nhau. Còn không phải giống nhau sao.
- Tiền bối chắc là ẩn cư quá lâu nên ngay cả lời nói dễ hiểu như vậy cũng nghe không rõ?
Quân Khương Lâm trợn hai mắt, không...chút nào né tránh, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, dùng một loại khẩu khí ngưng trọng lạnh lùng nói:
- Người xong rồi có nghĩa là hoàn toàn chết sạch. Gia tộc xong rồi, cũng chỉ là cơ nghiệp suy bại, nhưng người chưa hẳn là chết hết.
Triển Mộ Bạch đồng tử co rút lại sắc mặt lạnh tanh, cũng cười quái dị, nói:
- Chuyện như vậy lão phu cũng không rõ ràng lắm, càng không có hứng thú biết. Nếu ngươi có hứng thú không ngại tự mình đi xem, tự mình tìm hiểu, như vậy không phải cái gì cũng đều rõ ràng sao.
Giờ khắc này hắn thật sự mới thật sự kiêng kị. Bởi vì hắn cùng với Quân Khương Lâm bốn mắt nhìn nhau, đối phương dưới thế công tinh thần cường đại của hắn vẫn không rơi vào hạ phong. Sự phát hiện này làm cho hắn lại càng có sát ý ngập trời.
Kẻ nguy hiểm này. Thà rằng hôm nay mất hết danh dự cũng phải trừ bỏ.
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở. Vãn bối thật đúng là đã quên rằng ta còn có thể đi ra ngoài.
Quân Khương Lâm hiển nhiên là có chút trào phúng nói.
Triển Mộ Bạch bình tĩnh nhưng trong mắt hiện ra một tia giận dữ, nhưng liền nhanh chóng thu lại, hắn nhìn Quân Khương Lâm thản nhiên nói
- Ngoài lời của Mạc tông chủ, ta cũng có một câu muốn nói cho ngươi.
- Vãn bối chăm chú lắng nghe tiền bối dạy bảo
Quân Khương Lâm lãnh đạm nói
- Trần Trùng bị sư phụ của ngươi giết chết chính là đồ đệ của ta. Là đồ đệ duy nhất của bổn tọa, cũng là đệ tử cuối cùng. Người duy nhất được chọn kế thừa ta, truyền từ đời này sang đời khác, cũng đã được mấy trăm năm. Khi nào lão phu quy thiên, đạo của lão phu ở nhân gian sẽ do hắn kế thừa. Nhưng sư phụ ngươi lại giết hắn, đến thi cốt cũng không còn.
Triển Mộ Bạch trong mắt lóe ra một tia đau xót
- Đã hơn trăm năm, thầy trò như như cha con, những bây giờ đã không còn nữa. Cho nên ta muốn gặp sư phụ của ngươi.
Thần sắc của hắn cô đơn, mặt ngửa lên trời, trong mắt thần sắc mang vẻ bi thương, tiêu điều, vắng vẻ, nói tiếp
- Nhưng vị sư phụ kia của ngươi lại như một con rùa đen rút đầu, rút đuôi, trốn khắp nơi, không dám ra gặp mặt người khác. Cho nên ta muốn ngươi chuyển lời với hắn rằng ta muốn gặp hắn.
Quân Khương Lâm trong lòng cười thầm, vị sự phụ kia của mình... Chỉ là hư ảo, ngươi nói với ta chẳng khác nào nói với vị sư phụ kia. Trong lòng không khỏi cười nói
- Tiền bối có tìm qua gia sư sao? Gia sư chưa từng sợ hãi người nào trên đời. Chỉ là hắn gần đây có chuyện quan trọng cần làm nên không hiện thân mà thôi. Nhưng không biết tiền bối gặp có chuyện gì, chi bằng nói rõ, ta sẽ chuyển lời.
- Tốt.
Triển Mộ Bạch cười ha ha, tán thưởng một tiếng, nói:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Thiên địa linh tỏa.
Ngay một khắc này, biến cố đột nhiên xảy ra. Ngón tay Triển Mộ Bạch trắng nõn rõ ràng đang chỉ hướng Quân Khương Lâm, một cổ lực lượng cường đại đem Quân Khương Lâm giam cầm lại.
Cổ lực lượng này có phạm vi bao phủ cũng không có bao nhiêu, chỉ dán chặt lấy thân thể Quân Khương Lâm, thậm chí có thể nói bằng với kích thước thân thể Quân Khương Lâm, nhưng chính vì như vậy mới biểu hiện sự không chế lực lượng chính xác tới cực điểm.
Đây là một loại lực lượng trong trời đất, vượt xa phạm vi của Thiên Địa Tù Lung.
Biến cố ngoài ý muốn này, bất luận kẻ nào cũng thật không ngờ. Quân Khương Lâm không nghĩ tới, nhóm Thú Vương cũng thật không ngờ. Thậm chí cao thủ Tam Đại Thánh Địa và Phiêu Miểu Huyễn Phủ cũng không nghĩ tới.
Bởi vì… điều này không nằm trong suy nghĩ của mọi người.
Ai mà đoán được, song phương ngày lúc nãy còn nói chuyện bình thường, tự nhiên trở mặt động thủ. Hơn nữa còn là một vị Thánh Hoàng ra tay đánh lén hậu bối, đánh lén một người chỉ có tu vi Tôn Giả, một người vẫn chưa tới hai mươi tuổi.
Đây cũng không chỉ là đê tiện vô sỉ mà chính là mặt dày không biết xấu hổ, lương tâm đã bị chó ăn mất rồi.
Còn đâu là thể diện, danh dự của một vị Thánh Hoàng, một vị tiền bối ở đỉnh cao nhất của Huyền Huyền đại lục.
- Có trách thì đi trách sư phụ ngươi. Giết đồ đệ duy nhất của ta, hôm nay ta cũng giết đồ đệ duy nhất của hắn. Xem hắn còn có thể tiếp tục làm rùa đen rút đầu hay không?
Triển Mộ Bạch thét dài một tiếng, ngón trỏ tay phải chỉ về hướng Quân Khương Lâm, bốn ngón còn lại lúc này cũng mở ra, cả bàn tay sau đó khép lại, đẩy mạnh về phía trước.
Một chưởng mang cuồng phong như rồng đang giận dữ bay tới, mang theo khí tức hủy diệt, tử vong mãnh liệt bay tới ngực Quân Khương Lâm.
Quân Khương Lâm hiện tại nếu vẫn ở trong trạng thái Âm Dương Độn thì đừng nói là một Triển Mộ Bạch, cho dù là một trăm, một vạn Triển Mộ Bạch, cũng không làm bị thương được Quân đại thiếu gia. Nhưng hiện tại Quân Khương Lâm trong nháy mắt đành bất lực. Ở bên ngoài đối phương trực tiếp dùng thiên địa tỏa giam cầm hắn.
Như lúc trước bị Mai Tuyết Yên dùng Thiên Địa Tù Lung, tuy rằng Quân Khương Lâm có thần thông khó lường nhưng một khi còn chưa thi triển Âm Dương Độn, nếu bị đối phương mạnh mẽ chế trụ thì cũng đành để mặc đối phương hành hạ.
Triển Mộ Bạch lúc này thi triển thiên địa linh tỏa, cao cấp hơn Thiên Địa Tù Lung một bậc.
Chín đại Thú Vương đồng thời gầm lên đánh tới nhưng lúc này đã trễ
Khi Triển Mộ Bạch đánh ra cổ chưởng phong sắc bén này, bên trong Thiên Phạt sâm lâm liền lập tức vang lên tiếng rít lợi hại đến cực điểm. Những nơi chưởng phong đi qua, ngay cả không khí cũng toát ra khói nhẹ.
Một chưởng này uy lực vô cùng lớn.
Quân Khương Lâm muốn tránh cũng không tránh được.
Vì hiện tại ngay cả lực nhúc nhích ngón tay hắn cũng không có.
Quân Khương Lâm trong lòng cười khổ một tiếng, không thể tưởng được Quân Khương Lâm ta lại có thể sẽ chết không minh bạch như vậy. Bất quá cũng không có biện pháp, ai có thể đoán được, đường đường một vị Thánh Hoàng mà cũng bỏ qua mặt mũi đi đánh lén hậu bối.
Hắn một mực đề phòng chưa bao giờ thả lỏng. Nhưng nghe đến việc Triển Mộ Bạch chuyển cáo vài chuyện, hắn theo theo bản năng thả lỏng một chút. Bởi vì nếu chuyển lời cho Quân Khương Lâm thì cũng sẽ không xuống tay đối với hắn. Người chết làm sao có thể chuyển lời.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Triển Mộ Bạch nói xong câu đó liền lập tức động thủ. Quả là lòng dạ đê tiện, không thể lường được.
Nhưng vào lúc này đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, thê lương. Quân Khương Lâm cảm thấy được một thân thể mềm mại nhào tới trước người mình, ôm chặt lấy hắn.
Một nhan sắc động lòng người thoáng hiện, một mùi hương thơm quyến rũ đập vào mắt, mũi của hắn. Hắn điên cuồng, quát một tiếng, đem luồng tinh khí tinh thuần tới cực điểm của bản thân không tiếng động lập tức truyền vào trong thân thể này.
Bởi vì hắn đã nhận ra người này.
Xà Vương Thiên Tầm
Trước mắt cũng chỉ có nàng là gần nhất, từ khi Quân Khương Lâm xuất hiện, nàng liền luôn ở bên người Quân Khương Lâm, yên lặng đứng không nói gì. Giờ phút này nàng cũng yên lặng không nói gì nhào tới người Quân Khương Lâm thay hắn nhận một kích trí mạng này.
Từ Ngân Thành trở về, Quân Khương Lâm ngày đó hướng thiên hướng thiên phạt huyền thú tuyên bố hôn sự cùng với Mai Tuyết Yên. Quân gia cũng chân thành cực kỳ chân thành tiếp nhận, Xà Vương Thiên Tầm sau đó cũng không nói chuyện với Quân Khương Lâm dù chỉ một câu.
Cả người của nàng như rơi vào trầm mặc, dù có ở cùng chỗ với nhóm Thú Vương, nhưng nói năng hời hợt, so với trước đây cách xa một trời một vực.
Nhưng chính là nàng ngay một khắc nguy hiểm nhất, liên quan đến sinh tử này lẳng lặng lao ra.
Ngay lúc lao tới che trước ngực Quân Khương Lâm, nàng thậm chí còn cố gắng đưa lưng mình nhô ra phía sau, càng cách xa ngực của Quân Khương Lâm càng tốt vì nàng sợ dư âm chưởng lực kinh khủng kia sẽ lan đến hắn.
Ngay sau đó Quân Khương Lâm chỉ cảm thấy người phía trước mình, Xà Vương Thiên Tầm, thân hình nhu nhược chấn động kịch liệt phun ra một ngụm máu tươi, sau đó một cỗ lực lượng không đình chỉ, xuyên thấu qua thân thể mềm mại từ sau lưng ra đến trước ngực, hung hăng đập vào trước ngực của mình.
Âm thanh răng rắc vang lên, xương sườn trước ngực Quân Khương Lâm bị chấn gãy thành bốn năm khúc, nội phủ bị chấn động mãnh liệt trước nay chưa từng có, hắn không nhịn được liền phun ra một ngụm máu tươi.
Một đầu cái đầu vô lực, như tấm chăn rơi xuống mặt đất, đè lên mặt hắn, sau đó chậm rãi tuột xuống. Thân mình Xà Vương Thiên Tầm cũng nhẹ nhàng tuột khỏi người hắn, cặp mắt to trong suốt kia không chút đau xót thống khổ, cũng không có chút ảm đạm nào, chỉ một mực yên lặng, lặng lẽ, bình tĩnh nhìn Quân Khương Lâm trước mặt.
Từ đầu đến cuối nàng cũng không có nói một câu một chữ hoặc một chút thanh âm gì, cũng chỉ sau khi nhìn xong nàng mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Khóe miệng toát ra một nụ cười vô cùng ôn nhu, cũng rất an tâm. Tựa hồ nàng đã muốn nói với hắn đã không có việc gì nữa, hắn có thể yên tâm...
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến